Thương Khuynh thấy họ đã hối lỗi cũng không so đo nữa, quay sang nhìn ta:
- Hay là.....bỏ qua đi. Họ cũng biết lỗi rồi.
Ta nhìn Thương Khuynh thầm đánh giá
"Ngươi cũng nhân từ quá rồi đấy, tha cho họ thì miếng cơm manh áo sau này kiếm ở đâu"
Ta nhàn nhã ngồi xuống :
- Nếu Thương Khuynh đã nói vậy, thì ta tạm tha cho ngươi. Nhưng mà chi phí của thuốc giải độc mỗi tháng sau này tăng lên gấp đôi.
Dứt lời ta phóng một cây kim đến trước ngực con trai gã, lập tức Phương Công Tử đó cử động lại bình thường hết sức vui mừng quỳ cảm ơn ta.
- Đa tạ cô nương dơ cao đánh khẽ. Đa tạ.
Phương lão gia sắc mặt trắng bệch, đua xót trong lòng
"Gấp đôi, vậy là mỗi tháng tốn một ngàn lượng hoàng kim cho một viên thuốc."
Lão già họ Phương lẩm bẩm:
- Hết rồi, thế là hết thật rồi. Tiền....
Sau đó không thể chấp nhận được hiện thực phũ phàng mà ngất đi. Phương công tử đỡ lấy cha hắn nhìn ta hỏi:
- Cha, cha sao vậy. Cha ta sao vậy !
"Bệnh tiếc tiền chứ gì nữa"
- Không sao, đưa cha ngươi về nhà để ông ta ngủ một giấc là được.
Phương công tử kia liên tục đa tạ:
- Đa tạ ân nhân cô nương. Đa tạ.
Sau đó hắn cùng gia đinh khiêng cha hắn đi. Sở dĩ Phương công tử này không biết ta là vì khi ta diệt trừ nhện tinh, hắn hoảng sợ nên đã bỏ nhà chạy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869902/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.