Linh Đàm lùi lại một bước, người ta thường nói những lúc ngượng ngùng như này chắc là cười thật tươi một cái sẽ tốt hơn.
Linh Đàm mím chặt môi sau đó cười một cái với Đường Tịch:
- Thật trùng hợp, lâu rồi không gặp Đường Tịch thượng thần !
Đường Tịch không đáp, hắn kéo nàng vào lòng, ôm chặt nàng. Đường đường là một chiến thần, thượng thần của tam giới. Giờ phút này đây hắn lại rơi lệ vì một nữ nhân đang ôm trong lòng.
- Ta tìm nàng rất lâu rồi.
Linh Đàm trong lòng chấn động, không rõ là cảm xúc gì. Khi gặp lại Phong Đăng lòng nàng cũng không có gợn sóng như vậy, thậm chí còn bài xích Phong Đăng.
Tim nàng lỡ mất một nhịp, hay tay hờ hững giữa không trung. Nàng không đẩy hắn ra, không dãy dụa.
- Đường Tịch thượng thần, ngài đang làm gì vậy ?
Đường Tịch đưa tay gạt đi giọt lệ còn trên má. Hắn buông nàng ra.
- Ta tưởng cô chết rồi, sợ Linh Vân buồn.
Mười năm không gặp cái miệng của Đường Tịch vẫn đáng ghét như vậy, chẳng nói được mấy lời hay ý đẹp.
Linh Đàm cười hờ hững:
- Đa tạ ngài quan tâm, ta vẫn sống rất tốt chưa chết được.
Đường Tịch lạnh mặt:
- Sống tốt sao lại tránh lịch kiếp ? Tư Mệnh dùng Gương Tiên Kiếp cũng không tìm ra được cô ?
- Ta có tài cán gì mà trốn được Gương Tiên Kiếp, là Tư Mệnh đó làm việc không tròn chức trách thì có.
Đường Tịch nghiêm nghị:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869891/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.