Đường Tịch đặt Linh Đàm xuống giường, hắn áp sát người nàng trầm giọng nói:
- Linh Đàm, ta biết hết rồi. Vì sao lại giấu ta !
- Ngài biết chuyện gì ?
"Hắn đã biết những gì rồi ? Mà biết rồi thì sao ?"
Đường Tịch trầm giọng :
- Ta từng hạ phàm hỏi Tần lão bá đó về nàng.
Vậy là Đường Tịch biết hết rồi ? Cho nên khi gặp lại ta hắn mới tức giận như vậy. Còn đòi ta đền cây trâm ngọc ?
Linh Đàm im lặng không đáp, Đường Tịch nói tiếp:
- Vì sao nàng lại nhẫn tâm như vậy, đẩy ta cho người khác.
"Còn chẳng phải vì ngài là nam chính, sẽ nên duyên cùng nữ chính ư ? "
Nhưng mà nghĩ lại thì bây giờ không cần thiết phải thay đổi cốt truyện, giữ mạng mới là điều quan trọng. Thừa nhận thì đã sao.
- Phải. Là ta ở cấm địa Thiên Linh cùng ngài. Từ đầu tới cuối đều là ta. Nhưng ta không muốn có chút liên quan đến ngài, không cần ngài phải trả ơn đáp nghĩa.
Đường Tịch nghe câu đầu còn thấy có chút vui mừng, nhưng đến câu sau thì tâm trạng hắn lại tụt dốc.
- Tại sao lại không muốn liên quan đến ta. Là vì Linh Vân ?
Nàng làm bao nhiêu chuyện như vậy, chỉ vì muốn rải hoa trên đường cho Linh Vân đi ư ? Nàng thật sự không có chút động lòng nào với hắn sao !
Tất cả lời nàng nói đều là sự thật. Nàng muốn tránh xa hắn để có thể sống lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869876/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.