_Tước Thiên khẻ gật đầu với biểu đệ, Kỳ Lôi nhẹ nhàng quay lưng hướng ra cửa phòng mà đi.
_Mắt nhìn biểu đệ đã đi,Tước Thiên quay lưng đi đến bên giường lớn, tay nhẹ nhàng nâng đầu và vai của nương tử lên cao chút, tay cầm chén thuốc hắn đưa lên miệng mình uống một ngụm, rồi chuyển thuốc đó sang miệng nương tử,hắn dùng lưỡi cại miệng nàng hé mở thuốc chảy vào miệng rồi xuống cuốn họng,từng ngụm thuốc, từng ngụm, không bao lâu Tước Thiên cũng đã cho Dạ Yến uống xong thuốc.
Thật ôn nhu Tước Thiên dùng khăn lau sạch những vết thuốc còn dính trên miệng nàng, lau xong Tước Thiên lại uống một ngụm nước ấm từ bình trà đặt trên bàn gần đó, lại đưa vào miệng cho nương tử uống cho đỡ đắng,việc uống thuốc cũng đã xong,đặt nương tử nằm ngây ngắn, tay nhẹ nhàng kéo chăn đắp cẩn thận cho nương tử,bản thân cũng nằm xuống kế bên nàng, đôi mày kiếm chợt châu lại, khi nhìn gương mặt tiều tụy của nương tử, lòng hắn đau xót khôn nguôi,cảm thấy mình thật giống như một tên bại tướng, cả nương tử mà cũng không bảo vệ tốt được, thì nói gì đến việc bảo vệ đất nước, cảm thấy đôi mắt hơi mệt mỏi Tước Thiên cũng nhẹ nhàng nhắm mắt nghỉ ngơi trống ngoài thành cũng vừa điểm canh hai.
_Trương Dạ Yến trong giấc mơ nàng vẫn đang chạy khắp nơi trên cánh đồng vàng thơm mùi lúa chín,đôi mắt phượng nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng hài nhi đáng yêu của mình, miệng vẫn gọi lớn... hài nhi... hài nhi... con trở về với mẩu thân đi con...hài nhi ơi, miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-qua-gap-chan-tinh/868403/chuong-10-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.