Trong sương phòng Tứớc Thiên tay ôm Trương Dạ Yến dùng lực mạnh mẽ, nếu không ôm chặt hắn sợ nàng sẽ chạy khỏi hắn.
“Buôn ta ra mau đồ xấu xa!”
“ Trương Dạ Yến giờ đây miệng thì la,tay thì dùng hết sức đấm vào lưng hắn” vùng vẫy muốn ra khỏi lòng hắn.lực của nàng thật không nhỏ,Tứớc Thiên rất đau nhưng cố gồng mình cho nàng trút giận, vì hắn biết mình có lỗi rất lớn với nàng.Trương Dạ Yến đấm đá vùng vẫy,khóc lóc,mà tên xấu xa này vẫn không chịu buông nàng ra,Dạ Yến tức giận hét lớn nói, thân thể ta ngươi đã cướp đoạt rồi,cũng đã thỏa mãn ý của nguoi,nợ nần giữa ta và ngươi,coi như ta đã trả, vậy nguoi hãy buông ta ra để ta đi khỏi đây, ta không nên ở lại đây nữa, dù không có chỗ ta cũng sẽ đi khỏi, ta không thể sống với loại người như ngươi,Tứớc Thiên ôm nàng cuối đầu ghé vào tai nàng, ta yêu nàng nhiều lắm, ta thật xin lỗi nàng vì chuyện đã làm, nhưng ta muốn được sống cùng nàng đến ngày tóc bạc, nàng có hiểu lòng ta không?hắn nói,không ta phải đi,ta thà gả cho một người nghèo, còn hơn làm đồ chơi cho nhà quyền quý, ta không gả cho ngươi ta phải đi,dùng hết sức lực có trong lúc này nàng đấm thật mạnh vào lưng hắn, làm cho máu trong người hắn chảy ra khóe miệng, và hắn thật sự nổi giận khi nghe nàng nói, nàng không gả cho hắn, mà còn đi khỏi, mặt hắn giờ đây chuyển màu xanh, đỏ và nổi đầy gân xanh cả người rung vì quá giận, mắt đỏ ngầu nhìn y hệt ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-qua-gap-chan-tinh/249171/chuong-6-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.