Tống Vĩnh Cơ cố đứng lên nhìn hoàng đế Tống Viễn Chinh cười ngặc ngẻo.
- " Nhi thần làm phụ hoàng thất vọng sao? đúng... trong mắt người lúc nào củng chỉ có tên bệnh hoạn Tống Vĩnh Thuần là hoàn hảo,là tốt đẹp.còn con chỉ là một kẻ không ra gì. lúc nào người củng chèn ép con.con làm gì người củng chẳng thuận mắt. phụ hoàng có biết vì sao con phải đi đến bước đường này không? tất cả là vì người đấy...vì người thiên vị. vì người không công bằng. người luôn luôn ưu ái hắn.tin tưởng hắn. dù con có làm bao nhiêu chuyện tốt đi nửa đối với người chỉ là vô nghĩa thôi..."
- " đại hoàng huynh, huynh đả hiểu lầm phụ hoàng rồi."
- " Hiểu lầm sao? hiểu lầm chổ nào chứ? ngươi có biết vì sao phụ hoàng mãi không chọn thái tử không? vì ông ta không muốn từ bỏ ngôi vị hoàng đế kia thôi. suy cho cùng ông ta củng vì bản thân mình mà thôi."
- " Ngươi.... nghịch tử."
Tống Viễn Chinh ôm lấy lồng ngực mình đau đớn quỵ xuống.Tống Vĩnh Thuần hốt hoảng đở lấy ông.
- " Phụ hoàng, phụ hoàng... người không sao chứ?"
- " Ta không sao.... Vĩnh Cơ, con trách trẩm thiên vị cho Vĩnh Thuần mà chèn ép con. vậy đả bao giờ con nhìn lại bản thân mình chưa?con muốn biết vì sao ta luôn nghiêm khắc với con? Vì sao dù kề đao lên cổ ta củng quyết không để con lên làm hoàng đế không?... vì con quá ít kỉ, quá hóng hách. quá tự cao tự đại.lúc nào củng chỉ biết nghỉ cho bản thân mình mà không nghỉ cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-phai-long-vuong-gia-phuc-hac/869513/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.