Tống Viễn Chinh nhìn người thiếu niên đứng trước mặt. dáng dấp ấy rất quen.
- " Ngươi là..."
Tống Vĩnh Thuần ngước nhìn ông, khóe mắt chợt cay cay. không thể che dấu thêm được nửa. Tống Vĩnh Thuần quỳ thụp xuống từ từ gở chiếc mặt nạ xuống nói.
- " Phụ hoàng... là con. "
Chiếc mặt nạ được gở xuống trước sự ngở ngàng lẩn kinh ngạc của tất cả mọi người.Tống Viễn Chinh không tin vào mắt mình ông ngồi xuống đưa đôi bàn tay run run chạm vào mặt Vĩnh Thuần.khóe mắt ông chợt đỏ lên hỏi.
- " Đúng là Thuần nhi rồi. con vẩn còn sống sao? sao lại có thể.... vậy người chết mấy hôm trước là ai?"
- " Đó là một người khác được Bạch thái y dịch dung gương mặt thành nhi thần. Hoàng hậu nương nương muốn mượn tay Bạch thái y giết con. nên con cùng huynh ấy tương kế tựu kế tạo ra một cái chết giả để xem bọn họ sẻ làm gì tiếp theo. không ngờ dã tâm của họ lại lớn đến vậy. kéo bè phái tạo phản cướp ngôi."
- "Con còn sống là quá tốt rồi. mau đứng lên."
Ái Linh thấy Vĩnh Thuần vẩn còn sống, cô thật sự rất vui. nhưng củng có chút buồn bả. đả là phu thê mà Vĩnh Thuần luôn che dấu thân phận mình với cô. phải chăng hắn chưa từng tin tưởng cô?không coi cô là thê tử. trong lòng cô bổng dâng lên nổi thất vọng lẩn chua xót. thì ra bấy lâu nay cô chỉ là tự mình đa tình thôi...
Tiêu An Kì và Tống Vĩnh Cơ nhìn nhau. không ngờ thiếu chủ của Thuận Thiên Môn lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-phai-long-vuong-gia-phuc-hac/869512/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.