Liễu Ái Liên về đến phòng mình thì nổi giận đùng đùng. vừa đập phá đồ đạc vừa mắng chửi không ngừng. Tô Yên Hà vừa bước vào thấy cảnh này thì lập tứt quát.
- "Con có thôi ngay không? chẳng ra thể thống gì cả."
- "Tại sao chứ? ả phế vật kia vậy mà lại được phong phi. còn con chỉ là một trác phi. người bảo con làm sao nuốt trôi cục tứt này chứ."
- "Vương phi thì đả sao? củng chỉ là một vương phi của một tên chết yểu. con để ý làm gì chứ. dù cho giờ đây con chỉ là một trác phi. nhưng nếu như con nắm được trái tim của đại điện hạ. thì còn sợ ngôi vị vương phi không thuộc về con sao?"
Liễu Ái Liên im lặng nhìn sang Tô Yên Hà như hiểu ra đều gì đó. cô ngồi xuống bàn, Tô Yên Hà đến kế bên ngồi xuống nói tiếp.
- "Chẳng lẻ con quên nhị điện hạ kia chỉ là hữu danh vô thực? ai ai củng biết nhị điện hạ luôn có bệnh trong người, thể trạng yếu ớt. không chừng ả ngốc nghếch kia chưa kịp gả qua cửa hắn đả lăn ra chết không chừng.Mà nếu hắn chết thì ả ngốc kia củng phải tẩu tán theo,thì cái danh vương phi ấy được gì chứ.còn con,chỉ cần gả vào phủ đại điện hạ.nắm giử thật chặt trái tim ngày ấy. thì đừng nói ngôi vị vương phi. Nếu sau này ngày ấy đăng cơ, con củng sẻ là mẫu nghi thiên hạ thôi."
Ái Liên nghe Tô Yên Hà phân tích thì tâm trạng đả tốt hơn. trên môi nở nụ cười nham hiễm.
- "Mẫu thân nói phải.do con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-phai-long-vuong-gia-phuc-hac/869459/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.