Cuồng phong nổi lên, cuốn theo mùi vị huyết tinh nhuốm đậm lớp không khí.
Đại thụ rung động mạnh mẽ, lá cây xào xạc thổi qua.
Hai canh giờ đã hết, những người đi săn cũng dần trở lại. Có người thu hoạch được không ít chiến lợi phẩm, khóe môi giương giương tự đắc, kẻ lại tay không trở về, chỉ có thể trơ bộ mặt buồn bực tiếc nuối.
Ngay gần khu săn bắn có xây dựng một biệt viện tên là Hoa Lâm Uyển. Nơi này không những rộng lớn, xung quanh còn mang đậm không khí của thiên nhiên tinh khiết, bởi thế rất thích hợp để nghỉ ngơi, thư thả tâm hồn. Những khách quý không tham gia săn bắn, nếu không muốn đứng chờ ngoài bãi đất trống, có thể theo hạ nhân sắp xếp nghỉ tại đây.
Phương Như Ý vịn tay Văn Trân đến tọa vị lúc trưa, hiện tại là chiều muộn, Mặt Trời đã ngả bóng về phía Tây, để lại trên nền trời những vệt đỏ tang thương. Những áng mây trôi lững lờ, thơ thẩn như đang chìm đắm trong vẻ đẹp u buồn của hoàng hôn tháng ba.
Văng vẳng đâu đây tiếng chim kêu da diết gọi nhau về tổ.
Nhìn thấy thân ảnh hắc bào quen thuộc, khóe môi kiều diễm của Phương Như Ý cuối cùng cũng tràn ra một tia vui vẻ. Nàng đứng dậy, gót sen bước nhanh đến gần hắn, mỉm cười dịu dàng:
“Thái tử, người trở về rồi.”
Nàng rất vui, bởi vì người đầu tiên bước ra đón hắn chính là nàng.
“Ừ.” Triệu Minh cười nhẹ, dung nhan khuynh thành có chút tái nhợt. Ánh mắt thăm thẳm của hắn như có như không liếc qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595851/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.