Đáy mắt Phương Hạo Thiên không chút gợn sóng nhìn thiếu nữ, chỉ có khóe môi đỏ thẫm vẫn nhàn nhạt cong lên, nàng hoàn toàn không cách nào nhìn ra tâm tư của hắn.
Bạch y nhuộm huyết sắc phiêu bạt trong gió, mái tóc đen nhánh của hắn cũng tung bay, tựa như một dải lụa mềm mại đang hiến vũ giữa muôn vàn tiễn thiết.
Tai nghe tiếng gió khuấy động lớp không khí, âm thanh u oán hệt như đang than khóc, mạnh mẽ vang dội đất trời.
Giờ phút này, nỗi hồ nghi về hành động của người nam tử trong lòng thiếu nữ bỗng tạm thời bị gác lại một bên. Sinh mạng là quan trọng nhất, hắn đã không ngại ngần vươn tay cứu nàng, nàng tất nhiên sẽ không ngu ngốc từ chối.
Thôi được rồi! Lần này... là nàng nợ hắn một ân cứu mạng!
Không biết qua bao lâu, dưới chân vốn hư không đột nhiên truyền đến xúc cảm gồ ghề của bề mặt.
Thì ra là bọn họ đã đáp xuống một phiến đá rộng lớn.
Cánh tay ôm thắt lưng mình lập tức buông lỏng, Phương Hạo Thiên không thương tiếc đẩy mạnh nàng ra, con ngươi đen bóng dưới đôi mi dài không giấu nổi sự chán ghét.
“Kinh tởm sao?” Trần Hy Hy cong môi cười nhạt, đối diện với cái nhìn chán ghét kia chỉ nhàn nhã lấy ra từ trong tay áo một chiếc khăn lụa, mà hành động tiếp theo của nàng, gần như khiến Phương Hạo Thiên tức muốn thổ huyết.
Thiếu nữ ung dung mà cao nhã dùng khăn lụa lau sạch hai bàn tay trắng nõn của mình. Nàng lau rất cẩn thận, lau đến từng chút một.
Ừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595850/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.