
“Thái tử...”
Trần Hy Hy vừa muốn mở miệng phản bác, ánh mắt chợt vô tình chạm phải mu bàn tay hắn.
“Người đây là làm sao?” Trần Hy Hy kéo nhẹ bàn tay hắn ra, nguyên bản làn da trắng sứ kia đã nổi lên bọng nước. Vừa rồi nàng không để ý, nhưng sao hắn cũng không để ý đến trên người bị thương như vậy?
Triệu Minh liếc nhẹ vết bỏng bị ly trà hắt đổ, nàng không nói thì thôi, vừa nói khiến cảm giác đau đớn lập tức xâm chiếm tế bào thần kinh trên người hắn.
Triệu Minh vô cùng buồn bực, đôi mày đẹp như tranh vẽ cau lại:
“Đau chết đi được! Trần Hy Hy, tại ngươi cả đấy!”
Trần Hy Hy nuốt nước bọt, Triệu Minh có cần phải “đổi trắng thay đen” nhanh như vậy không? Hình như lần nào hắn bị thương cũng đổi là tại nàng, lần trước ở Thượng Thư Phủ là một minh chứng.
“Ngươi còn không mau bôi thuốc cho bản cung? Còn suy nghĩ ngốc cái gì?” Triệu Minh dường như cực kỳ bất mãn, đôi môi đỏ mím thành một đường thẳng.
Trần Hy Hy khẽ trợn mắt, có ai nói cho nàng biết đây chính là Thái Tử nổi tiếng nghiêm túc, lãnh huyết của Đại Nam quốc a?
Nhìn đi, dáng vẻ của hắn bây giờ có khác gì một cái hài tử chưa lớn chứ?
Trần Hy Hy bỗng nhiên muốn phì cười, nhưng thấy cái trừng mắt của hắn, cuối cùng đành phải im lặng.
“Vậy Thái Tử ngồi đợi ở đây nhé. Ta sang bên Thái y viện lấy thuốc về bôi cho người.” Trần Hy Hy mỉm cười, thân mình vừa muốn chuyển dậy thì vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595779/chuong-23.html