
“A!" Triệu Minh đau đớn bóp mạnh cằm nàng, trên cánh tay trắng sứ của hắn đã có một dấu răng, máu tươi liền chảy ra.
Hảo, đủ ác!
“Chủ công!” Gia Bảo tiến lên, nhưng Triệu Minh lại mắt lạnh nhìn y, quát:
“Cút ra ngoài!”
Y sững người, đưa ánh mắt lo lắng nhìn Trần Hy Hy, lập tức xoay người ra ngoài.
Cô nương kia hôm nay có thể toàn mạng ra khỏi Phủ Thái Tử không, còn là một ẩn số.
“Ngươi là cẩu sao?” Triệu Minh cả người tỏa ra thứ hơi thở âm hàn lãnh huyết. Bàn tay không bị thương vẫn bóp mạnh cằm nàng, ánh mắt nhìn nàng như muốn xé xác nàng tức khắc.
Trần Hy Hy cảm giác xương hàm đau như muốn vỡ vụn. Cẩu? Hắn còn dám nói nàng là cẩu?
“Buông ta ra!” Nàng nhìn thẳng mắt hắn, âm điệu lạnh lùng.
“Ngươi đả thương bản cung.” Triệu Minh gằn từng chữ, tựa hồ không có ý định buông nàng ra.
Trần Hy Hy đau đến nhíu mày, cả người bị hắn đè lên, bất mãn nói:
“Như vậy, ngươi liền cắn lại ta!”
“Bản cung cũng không phải cẩu.” Triệu Minh cười lạnh, sau đó hắn liền đứng dậy.
Trên thân nàng cũng là mất đi sức nặng.
Cánh tay hắn bị nàng cắn vẫn đang nhỏ máu.
“Ta phải về.” Trần Hy Hy thấy hắn không thèm xử lý vết thương mà cứ mặc thế uống trà, nàng không có ý định khuyên hắn. Dù sao, đó là cơ thể hắn, cũng không phải của nàng.
“Nữ nhân độc ác. Ngươi đả thương bản cung, còn không biết hối lỗi!” Triệu Minh ném mạnh ly trà dưới chân nàng.
Bình thường nếu là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595762/chuong-6.html