Cả buổi sáng nay thật yên lặng. Ông bà thì lên tỉnh công việc vừa nảy. Nàng thì đang ngồi uống trà một mình giữa nhà. Tụi gia đinh thì làm việc. Còn Thanh Đức! Ổng chạy đi đâu rồi ta?
"Cậu hỏi con Hằng đâu rồi!"
Thanh Đức đứng dưới nhà bếp, hai tay khoanh lại dõng dạc trừng mắt mà hỏi tụi gia đinh. Đứa nào đứa náy im re, trán thì nhể nhại mồ hôi. Tụi nó quỳ mà khoanh tay lại. Tụi nó sợ Cậu hai lắm đa.
"Trả lời!"
"Tụi...tụi con hổng biết..."
Một trong số chúng trả lời. Nghe xong Cậu bực hơn nữa.
"Tại sao không biết?!"
Cậu gằn giọng mà liếc tụi nó.
Tại sao thì ai mà biết, Cậu hai này hỏi ngộ.
"Con..."
Tụi nó ấp úng. Trả lời sao bây giờ trời?
"Cậu..."
Tiếng ai đó vang lên. Thanh Đức quay lại. Cậu thấy con Hằng nó đang đứng mà rụt rè ngay cửa. Người nó lắm lem bụi bẩn. Nó đứng đó mà nhìn mọi người.
"Hằng...!!"
Tụi kia nó thấy Hằng về thì nữa mừng nữa vui. Nó kêu lên.
"Đi vào đây!"
Cậu nhìn nó mà quát.
"D..dạ..."
Nó từ từ đi vào. Nó biết chắc kết cục như thế nào rồi đó.
"Tụi bây đi ra ngoài hết."
Tụi kia nghe được thì vắt chân lên cổ mà chạy. Thoát được một kiếp nạn rồi. Giờ chỉ cầu mong cho con Hằng tai qua nạn khỏi mà thôi.
Cậu đi lại mà lấy cái ghế đẩu cho mình ngồi. Cậu ngồi đó mà lăm le cái cây roi mây dài ngoằng trên tay. Hằng nó ứa nước mắt mà quỳ dưới chân Cậu.
"Sáng giờ đi đâu?"
"Con...con..."
Nó không dám nói là nó đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-vo-co-hai/773961/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.