"Trời ơi! Cô ba ơi cô ba. Cô đi đâu nảy giờ con kiếm hoài hổng thấy..."
Cả hai đang nói chuyện thì thằng Đạt đâu ra chạy tới. Nó hớt hãi gọi Nàng với vẻ mặt lo lắng tới ứa nước mắt. Trán nó nó thì đẫm mồ hôi, mặt mày lắm lem.
"Sao thế em?"
Nàng giật mình mà quay lại.
"Trời ơi, cô ba ơi. Cô đi đâu nảy giờ vậy. Làm con với cậu hai đi kiếm quá trời."
Nó đứng thở hồng hộc mà quên chào hỏi ai kia luôn.
"Ủa nảy giờ cô ở đây mà."
Nàng đáp lại với vẻ mặt ngây ngô. Nàng nào biết lúc Nàng đi chơi với Minh Nguyệt nó có đi theo đâu. Nó đứng mà mãi mê coi người ta làm bánh làm chè quên mất cả Nàng, cứ tưởng là Nàng đang đứng lựa đồ. Đến khi Thanh Đức lại đón thì nó mới phát hiện ra mà chạy đi kiếm.
''KIẾM KHÔNG RA CÔ BA LÀ CẬU CHO MÀY ĂN ĐÒN NGHE CHƯA!''
Nhớ lại lời nói của Thanh Đức làm thằng Đạt cảm thấy lạnh sống lưng mặt mày tái mét cắt không còn giọt máu.
"Cậu...cậu hai lo cho cô quá trời quá đất luôn á..."
Đi chơi để người ta lo lắng mà chạy tứ lung tung đi kiếm. Cô ba nhà này đúng thật là hư quá đi.
"Chết rồi. Sắp tối luôn rồi."
Nàng đứng dậy, hoảng lên mà nhìn Cô. Cô thì vẫn ngồi im ở đó mà chả nói câu nào. Nhưng mắt cô vẫn nhìn Nàng.
"V...về thôi cô ba ơi. Cô hổng về cậu đánh con chết á.''
Nghe lời thằng Đạt, Nàng đứng dậy phủi hết bụi bẩn bám trên quần áo lụa là mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-vo-co-hai/773960/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.