Như thỏa thuận với Nguyệt Nhan, hôm sau ta đã uống mấy liều giảm đau để gồng sức đối diện với yêu quái vạn năm tuổi và mang theo đan dược hắn tặng để đến vách Nhạn U.
Hắn còn có tâm gửi theo một con quạ biết nói cho ta làm người dẫn đường... Không thể không nói là vô cùng, vô cùng kì quặc.
Một con quạ biết nói tiếng người, mồm thì quang quác, tính khí chả khác gì Nguyệt Nhan. Cứ liên thanh trù ém ta, chắc nịch nói ta không phải đối thủ của Nhạn U xà. Ta đã cố gắng phản bác luận điểm của nó, khuyên nó nên nói lời lẽ đẹp chút sẽ khiến đôi bên phấn chấn, đầu xuôi đuôi lọt hơn, nhưng đến nơi thì có bao nhiêu lời thanh minh ta cũng nuốt ngược vào trong.
Cảnh tưởng ta chưa bao giờ thấy trong đời. Con quạ dẫn ta đến một vùng đất trời âm u, đất đai cằn cỗi, sỏi đá khô hằn, đất vụn nát tạo thành những khe rãnh nhỏ tưởng như có thể nứt làm đôi bất cứ lúc nào. Chung quanh không có gì ngoài một màu sắc u tối.
Băng từ rừng thông qua mà tới, thế mà như hai bức tranh đối lập, ở đây cây đều trơ trọi cành, cuống như vào ngày đông. Trên thân cây gầy guộc khô khốc không có lấy một nhành lá non nào, càng không có lấy một mụn hoa cỏ. Mây đen, mây tím giăng kín phủ khắp bầu trời, vần vũ như mắt bão.
Từ chỗ ta có thể nhìn xa xa ra phía vực bên kia, chỉ thấy không khí xung quanh cũng nặng nề tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-phe-nhan-tieu-quan-chua/2917595/chuong-24.html