Nhạn U xà “ực” lấy một tiếng, nuốt toàn bộ Nguyệt Hà vào bao tử của nó.
Rồi bỗng địa chấn rung lên trước sự hung bạo của chủ nhân đất chết, cả bầu không khí thêm nặng nề, nó đã gia tăng yêu lực bằng Nguyệt Hà của ta.
Ta nhổm dẩy đau đớn, mắt nhòe đi vì máu đau tí tách chảy xuống từ trên trán ta... Nhưng ta vẫn nhìn rõ. Con ngươi hóa đỏ của nó đầy giận giữ, miệng há ra, nước dãi nhỏ xuống nhìn ta như một miếng thịt béo bở. Tầng áp lực như đè nặng vai ta, ghìm lại mọi cử chỉ nhất động.
Tay ta không kìm được run lên từng đợt.
Nó đã ăn cả Nguyệt Hà rồi. Nhưng ta không thể chạy, ta không dám chạy, càng không cho phép bản thân chạy, nhưng cũng không nhấc chân đứng lên nổi... Ta lại một lần nữa bất lực nhìn nó đến gần.
Nước mắt ta chảy xuống vì sợ hãi.
Ta biết, thuốc hết tác dụng rồi, ta đã dùng cạn thần lực mà mình vừa có.
-Khốn kiếp mà!- Đó là tiếng chửi đổng của ta trong thế vô vọng.
Ta đã nghĩ mình sẽ bỏ mạng ở đây khi nó giơ chiếc đuôi lên định quất xuống người ta, ta đã nhắm mắt, và chấp nhận cái chết cần kề.
Nhưng một lần nữa, hương trầm từ đâu lại tỏa ra bao bọc lấy ta, một tấm thân lớn, một nam tử mặc áo bào tím với mái tóc trắng buông xõa ngang hông đã đứng chắn gió bảo vệ cho ta.
Nguyệt Thương, lại là hắn, ta lại dựa dẫm vào hắn nữa rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-phe-nhan-tieu-quan-chua/2917591/chuong-25.html