Quách Thiên Dưỡng ngạc nhiên nói: sao? Đó là thứ gì?”
Công Đức Vô Lượng
“Không biết, trãm chỉ biết thứ này có giá trị phi phàm, dùng năm vạn lượng mới mua được. Trẫm đã hỏi mấy lần nhưng Phương Thượng đều ngậm miệng không nói. Ngày mai lấy trà xong, lập tức chuẩn bị xe ngựa hồi kinh!”
“Về đến kinh thành, ngươi cho người thay thường phục, đến cảng Giang Lăng hộ tống đội ngũ của Phương Thượng, sau đó phái xưởng vệ đến huyện Đào Nguyên dò hỏi xem Công Đức Vô Lượng là thứ gì!”
“Ha ha, trẫm muốn xem xem, rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến Phương Thượng dùng mọi cách giấu giếm.”
Cảnh đế cởϊ áσ khoác ra, ngồi trên ghế, thoải mái uống trà.
“Năm vạn lượng!” Quách Thiên Dưỡng giật mình hô lên.
Sau đó, hẳn ta âm u nói: “Bệ hạ! Chẳng lẽ Phương Thượng đang gạt người sao? Người nghĩ mà xem, thân phận của người bây giờ chỉ là thương nhân, nếu như Công Đức Vô Lượng chỉ là một thứ “chắc là có” mà Phương Thượng khoác lác thôi, chẳng phải Bệ hạ đã mắc lừ rồi sao?”
Cảnh đế cầm chén trà, nhìn chằm chằm vào nước trà: “Không đâu!”
“Chữ tín là gốc rễ của thương nhân, Phương Thượng coi trọng thương nghiệm, sẽ không làm chuyện tự hủy tương lai đâu.
“Huống hồ, dù hản lừa trãm thì sao chứ? Năm vạn lượng bạc đó, trầm mượn của huyện Đào Nguyên, nếu Phương. Thượng dám lừa trẫm, trẫm chém đầu hản!”
Nếu thật sự chỉ để lừa đảo, Phương Thượng cũng không cần nói nhiều như vậy.
Hơn nữa... Biểu hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-huyen-lenh-hoang-gia/3437072/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.