Hai người mật đàm, thỏa thuận kế hoạch hành động, sau đó Cảnh đế đắc ý rời khỏi đình viện.
Chỉ có điều, dạ dày của ông cứ cuộn trào. Cái gì mà thần cơ diệu toán cơ chứ, Phương Thượng chuẩn bị hai chén, một chén là đựng nước súc miệng cho hẳn!
Đầu óc ông mê muội rồi nên mới đi nghe lời một tiểu nha hoàn.
Đi ra cửa, Cảnh đế thấy Tiểu Đào đang tựa vào cửa vòm, nhìn vào trong.
Thấy Cảnh đế đi ra, Tiểu Đào cười dịu dàng nói: “Lý tiên sinh và thiếu gia nhà ta đã bàn bạc thế nào rồi?”. Google t𝗿a𝓷g 𝓷ày, đọc 𝓷gay khô𝓷g quả𝓷g cáo # T𝗿 ùmT𝗿uyệ𝓷.𝒗𝓷 #
Cảnh đế khẽ mỉm cười: “Đại sự đã định rồi! Phương huyện lệnh chất phác thẳng thän, làm việc thần tốc.”
“Ta cũng biết nhất định có thể thành mài!” Mặt Tiểu Đào. rất đắc ý.
“Ö? Sao ngươi biết thế?” Lần này, trên mặt Cảnh đế đầy nghỉ ngờ, nha đầu này nói chuyện không đáng tin chút nào.
Tiểu Đào ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng khuyết trên trời, như chìm vào ký ức. Nàng chậm rãi nói: “Lý tiên sinh mới tới huyện Đào Nguyên chưa bao lâu, vẫn chưa hiểu thiếu gia.”
“Nhất định tiên sinh không ngờ tới đâu, mấy năm trước, huyện Đào Nguyên thường xuyên gặp cảnh có người chết đói.”
“Thường ngày khi mặt trời lên cao ba cây sào, thiếu gia mới dậy. Nhưng những năm đó, ngày nào thiếu gia cũng ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng luôn muốn cứu thêm mấy người dân gặp nạn...”
“Có một lần ta thấy một nạn dân chết đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-huyen-lenh-hoang-gia/3437071/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.