“Lại ví dụ như ngươi chở đồ sứ phương Nam lên phương Bắc bán, giá trị tăng lên gấp bội!”
“Những thứ này hoàn toàn dựa vào sự lưu động của thương nhân, cái này gọi là sự phân ph: ¡ nguyên! Chỉ có khi phân phối tài nguyên thích hợp, mỗi một món đồ mới có thể phát huy giá trị lớn nhất. Vậy, ngươi nói xem thương nhân có quan trọng hay không?”
“Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là một phần nguyên nhân thôi. Mặc cho bên ngoài khinh thường thương nhân, nhưng huyện Đào. Nguyên ta tuyệt đối không có tập tục đó!”
“Phía Nam huyện Đào Nguyên chúng ta đang xây một vài tiểu lâu, các ngươi có hứng thú xây một cái không? Nếu không đủ bạc, bổn huyện còn có thể cung cấp tiền vay!”
“Cái khác thì không dám đảm bảo, nhưng huyện Đào. Nguyên nhất định là lựa chọn có một không hai để dưỡng lão!"
Phải tranh thủ thời gian để lão Lý mua nhà ở huyện Đào. Nguyên, ép ông ta ở lại huyện mới được, bàn tính của Phương thiếu gia gõ vang canh cách.
Cứ mở miệng ra là muốn buôn bán, ngươi còn ra dáng quan viên không? Quách Thiên Dưỡng không cam lòng nói: “Thương nhân rảnh rỗi không sản xuất, nếu khích lệ thương nhân, người trong thiên hạ đều đi buôn bans chẳng phải sẽ loạn hay sao?”
“Ấy?” Phương Thượng sửng sốt.
Ngươi con mẹ nó không phải là thương nhân sao? Ngươi đứng phía nào?
Thấy Phương Thượng nó vẻ không được tự nhiên, Quách Thiên Dưỡng biết mình nói sai, vội vàng sửa lời: “Xưa nay đều là đạo lý này!”
Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-huyen-lenh-hoang-gia/3437065/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.