Ba ngày sau, Quách Thiên Dưỡng chuẩn bị xong xe ngựa để cùng Cảnh Đế và thái tử xuất cung.
Tới giờ Hợi, trời đã tối đến mức đưa tay ra không thấy năm ngón.
Phụ tử Cảnh Đế lên xe ngựa đợi trước, Quách Thiên Dưỡng đang chuẩn bị lên theo thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Tiếp đó, hắn ta nhanh chóng nâng đèn chạy qua nhìn.
Nhìn thấy người đi tới, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là tên cháu nuôi không tiền đồ của mình!
Vì vậy, hắn ta mắng: “Thằng nhãi ranh! Chạy lung tung trong cung làm cái gì? Ngươi muốn dọa chết ông ngươi sao?”
Tiểu thái giám thở hổn hển nói: “Gia gia! Lý công... Lý công có tấu chương khẩn cấp muốn trình lên cho bệ hạ, nói cần bệ hạ ngự lãm!”
Không cần suy nghĩ, Quách Thiên Dưỡng không chút suy nghĩ, giành lấy tấu chương trong tay y, nhỏ giọng nói: “Mau cút đi!”
Nhìn thấy tiểu thái giám đi xa, Quách Thiên Dưỡng vội vàng chạy về bên xe ngựa, dâng tấu chương lên.
“Bệ hạ! Có tấu chương khẩn cấp của Lý công ạ!”
Cảnh Đế nhìn tấu chương, không hiểu sao cảm thấy phiền muộn. Sau khi mở tấu chương ra, đôi mắt ông bỗng nhiên mở tol
Quách Thiên Dưỡng thấy Cảnh Đế khác thường, thận trọng hỏi: “Bệ hạ, có chuyện gì vậy ạ?”
Lý Nguyên Chiếu tò mò nhìn chăm chằm vào tấu chương. Có thể khiến phụ hoàng hắn lộ ra vẻ mặt này, nhất định là chuyện lớn!
Cảnh Đế khép tấu chương lại, lo lắng nói: “Lũ lớn ở Kiến Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-huyen-lenh-hoang-gia/3437058/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.