Thángmột năm Lân Đức thứ hai, Quách Hành Chân đọc thánh chỉ vừa ban sau đó nhìn DiệpDương, bất đắc dĩ nói: “Đi Thái Sơn lần này ngươi có biết là nguy hiểm haykhông?”
“Biết.”Diệp Dương sụp mi mắt tựa như một đứa em trai ngoan ngoãn nghe anh dạy dỗ.
“Vậyngươi tính toán làm sao bây giờ?”
“...”
“Chưanghĩ ra? Chưa nghĩ ra lại dám liều lĩnh như vậy! Võ hậu không tín nhiệm ngươi,những quẻ trước kia không ảnh hưởng đến đại cục nên nàng có thể tha thứ chongươi. Hiện tại, nàng sẽ giữ lại một người có thể biết được từng hành động tiếptheo của nàng sao? Mà hoàng thượng sao có thể không tức giận, khả năng lớn nhấthắn sẽ giận có đánh mèo với chúng ta, lai lịch của ngươi lại không rõ ràng,càng có cớ để khi dễ!” Quách Hành Chân thất bại xoa cái đầu đau đau: “Nói đi,hoàng thượng và hoàng hậu đồng thời đối phó với ngươi, ngươi định làm sao bâygiờ?”
“...”
“Quênđi, cái gì cũng chưa suy nghĩ đã mạo hiểm như vậy, ngươi đi Thái Sơn sẽ đingang qua núi Mộ Huyên, ngươi có thể thắp nén hương cho cha mẹ ta thay takhông? Ta ở kinh thành nghĩ cách giúp ngươi.” Hô, làm một người anh trai tốtquả thật là khó khăn, đặc biệt nếu gặp phải một đứa em trai ngốc nghếch, QuáchHành Chân quả thật muốn chảy nước mắt, hi vọng đệ đệ có thể bình an, bằng khôngsau này quy tiên cha mẹ nhất định sẽ làm thịt hắn.
“NúiMộ Huyên?!” Diệp Dương cả kinh, ngọn núi này ở ngoại thành nơi Diệp Dương cùngHàn Tinh Y sống, khi ở hiện đại đã di qua cùng Tiểu Y, hắn nhớ được trên đỉnhnúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ky-su/1598930/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.