QuáchHành Chân khi nhỏ đã là cô nhi, lúc năm tuổi, mẫu thân khó sinh mà chết, khôngbao lâu sau phụ thân cũng đau buồn mà chết theo, chỉ để lại hắn cùng một đệ đệtròn tháng tuổi. Nhưng hắn không chán ghét đệ đệ chút nào, đối với người thânduy nhất trên đời này, hắn yêu thương vô hạn. Cha cùng nương đã đi đến nơikhoái hoạt…Ô, đạo trưởng nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, là hóa thành mưa lên làmtiên.
Đạotrưởng là bạn tri kỉ của phụ thân lúc còn sống, cũng là chủ của một đạo quánrất lớn ở Trường An, nghe nói bạn tốt bất hạnh qua đời liền tới an ủi một phen,không nghĩ tới lại chậm một bước, chỉ thấy được khuôn mặt cuối đời của bạn.
QuáchHành được sự giúp đỡ của đạo trưởng cùng thôn nhân mà an táng cha mẹ, trước mộtngày khi cùng đạo trưởng đến Trường An, hắn ôm đệ đệ đến trước mộ cha mẹ cáobiệt.
QuáchHành Chân đem đệ đệ để ở một bên, đệ đệ mới sinh được một tháng rất yếu ớt lạikhông nặng lắm, hắn cũng có thể ôm đệ đệ thật lâu, nhưng ôm đệ đệ leo lên đỉnhnúi Mộ Huyên này hắn cũng tốn không ít sức. Quách Hành Chân vuốt ve bia mộ, mặtdù có hai chữ hắn còn chưa biết, nhưng đạo trưởng nói cho hắn biết, những chữtrên bia là: “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân.”
Nhất,sinh, nhất, thế, nhất, song, nhân.
Saukhi cáo từ với cha mẹ xong, Quách Hành Chân ôm đệ đệ chuẩn bị xuống núi, khôngnghĩ tới đột nhiên trời nổi mưa to, Quách Hành Chân ôm đệ đệ chạy đi nhưng lạibị trượt chân, cả người ngã về trước, đệ đệ cũng rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ky-su/1598929/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.