Mấy hôm nay thần sắc Hoàng hậu lúc nào cũng tươi tỉnh rạng rỡ, hôm nay vừa lúc đang thưởng khúc trong chính cung thì Lãng Nhạ đã đi đến bên cạnh. "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, có Chiêu Tài nhân đến cầu kiến người!" "Chiêu Tài nhân sao?" Hoàng hậu phất tay ra hiệu cho các nhạc công dừng lại, rồi mới nhẹ nhàng nói, "Cho nàng ta vào đây!" Sau một lúc, Liên Thược Diễn sắc mặt niềm nở bước vào chính cung. "Thần thiếp xin tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!" "Chiêu muội muội hôm nay tại sao lại rảnh rỗi đến Phượng Nghi cung này của bổn cung vậy?" Hoàng hậu sai cung nữ dâng trà, ôn hòa nói. "Thần thiếp là có chuyện cần nói với nương nương." Liên Thược Diễn hơi cúi người, "Là chuyện về Đình Nguyệt Hy..." "Muội sợ rồi sao?" Hoàng hậu không đầu không đuôi hỏi đến một câu, "Nếu đã sợ hãi có ngày bị phát giác, sao ngày đó muội còn đồng ý làm?" "Bệ hạ dường như đã nghi ngờ thần thiếp rồi." Liên Thược Diễn thần sắc hốt hoảng nói, "Bệ hạ ngày nào cũng mang danh thị tẩm thần thiếp... nhưng... thực chất... thực chất..." Hoàng hậu ngược lại rất bình tĩnh, "Vu oan giá họa cho Đình Nguyệt Hy là ngươi làm, đặt túi chu sa kia vào trong tẩm cung của nàng ta cũng là do ngươi làm, tay của bổn cung từ đầu đến cuối vẫn rất sạch sẽ..." "Hoàng hậu nương nương!" Liên Thược Diễn như không thể tin được đứng phắt dậy, "Sao người có thể qua cầu rút ván như vậy?" "Qua cầu rút ván ư?" Hoàng hậu đặt tách trà trên tay xuống, đáy mắt lộ ra nét thích ý nhìn Liên Thược Diễn, "Bổn cung đương nhiên khi qua được cầu rồi thì cần phải lấy ván lại, cũng giống như hạ được đối thủ rồi... liền thủ tiêu nhân chứng..." Liên Thược Diễn sợ đến mức đồng tử co rút lại, "Hoàng hậu... Hoàng hậu nương nương... nương nương..." "Muội không cần sợ hãi vậy chứ?" Hoàng hậu bước xuống khỏi ghế phượng, nghiễm nhiên đứng trước mặt Liên Thược Diễn. Hộ giáp bằng vàng ròng khảm ngọc minh châu sáng chói khẽ lướt qua gò má của Liên Thược Diễn, cái cảm giác lạnh lẽo của loại trang sức quý báu đầy rợn người khiến cho Liên Thược Diễn run cầm cập. Hoàng hậu cười lạnh, "Bổn cung cùng ngươi đang trên cùng một chuyến tuyến, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm, bổn cung sẵn sàng đem ngươi đá xuống nước để bảo toàn tính mạng." "Người..." Liên Thược Diễn uất ức không thể chịu nổi. "Lãng Nhạ!" Hoàng hậu trở về ghế phượng của mình, lạnh nhạt nói, "Thay bổn cung tiễn Chiêu Tài nhân, nàng ấy dường như không được khỏe!" Lãng Nhạ nhận lệnh, hướng Liên Thược Diễn nói, "Chiêu Tài nhân, mời!" Liên Thược Diễn hậm hực rời đi. "Ả tiện nhân chẳng biết quy củ. Đã có dòng máu nô bộc thì suốt đời cũng chỉ là nô bộc mà thôi!" Hoàng hậu ăn xong một quả nho, lại triệu nhạc công vào, tiếp tục thưởng khúc. ... Tháng Hai năm Thiên hoàng Đế Minh thứ mười một vừa đến, một đạo thánh chỉ đã lan truyền khắp hậu cung. Thiên hoàng tấn phong tòng thất phẩm Chiêu Tài nhân thành chính ngũ phẩm Chiêu tần, ban thưởng hậu hĩnh không sao kể xiết. Mộc tần ở cùng một cung với Liên Thược Diễn sao có thể chịu được cảnh một cung có hai chủ vị? Nàng ta ngay sau khi Vu Tả rời đi liền chạy đến Phi Yến điện gây khó dễ. Mộc tần cười lạnh không thôi, "Đừng tưởng rằng được phong Tần vị thì ngươi sẽ không coi ai ra gì, Vinh Yên cung này chỉ có duy nhất một một chủ vị, đó chính là bổn cung! Cho nên, đừng tưởng bản thân được sủng ái mà không coi trọng tôn ti phép tắc!" Uông Nhị là cung nữ bên cạnh Liên Thược Diễn, nàng ta đỡ lấy tay ả, Liên Thược Diễn cũng không chút nào khiếp sợ, chỉ cười dài nói: "Tỷ tỷ là Tần vị, muội cũng là Tần vị, chúng ta ngang vai ngang vế, ai cao quý hơn ai chứ?" Tiêu Tịnh Lục đứng bên cạnh Mộc tần lập tức nói: "Còn chưa kịp chúc mừng Chiêu tần nương nương, người bán chủ cầu vinh mới có được vị trí hôm nay, nếu Hiền tần... à không, Đình Nguyệt Hy ở trong lãnh cung biết được chuyện này, sẽ tức đến ói máu!" Liên Thược Diễn vội buông tay tỳ nữ của mình ra, nhịn không được chạy lên tới tát Tiêu Tịnh Lục một cái. Trên tay ả mang theo đôi hộ giáp bằng đồng cho nên cái tát kia dùng lực thật mạnh, cái má trắng nõn của Tiêu Tịnh Lục còn lưu lại hai vết máu. Tiêu Tịnh Lục có chút kinh hoảng, mặc dù nước mắt chảy ra đầm đìa nhưng lại bụm mặt không dám lên tiếng. Mộc tần thấy Tiêu Tịnh Lục bị đánh, vẻ mặt liền chuyển sang ôn hòa tươi cười, dịu dàng nói: "Ai chà, cùng là nô tỳ với nhau mà tội gì người nhà đánh với nhau như vậy chứ? Tiêu Tịnh Lục, tốt xấu gì người nhà của ngươi giờ đây đã trở thành Chiêu tần nương nương, ngươi nhận một tát của nàng ta thì cũng nên nghĩ đến cách bò đến long sàng của Bệ hạ đi!" Tiêu Tịnh Lục tuy rằng bị nói trúng tâm ý nhưng vẫn bụm mặt, ra vẻ chính khí nói: "Nô tỳ không dám vô liêm sỉ mà vụng trộm câu dẫn Bệ hạ sau lưng nương nương nhà mình như vậy, lại càng không dám ruồng bỏ mà hãm hại nương nương. Mặc kệ Chiêu tần nương nương có tát nô tỳ bao nhiêu cái thì nô tỳ cũng không dám học những chiêu trò hèn hạ này!" Mộc tần liên tục gật đầu mỉm cười, chợt vươn tay đánh Liên Thược Diễn một bạt tai. Cái tát này dùng lực lại mạnh mà lại nhanh, Liên Thược Diễn không kịp phòng bị cho nên chống đỡ không được, Mộc tần cười đến tự đắc: "Cái tát này là muốn dạy ngươi biết, tôn ti là ở trong lòng người. Đừng tưởng rằng có được vị phân là được Bệ hạ sủng hạnh, mọi người đều không quên ngươi đã dùng thủ đoạn hạ lưu thế nào để dụ dỗ Bệ hạ đâu, ngay cả đám cung nhân dọn dẹp chất thải ở Vĩnh Hạng cũng không xem ngươi ra gì cả!" Mộc tần đắc ý cười vang rồi đi về tẩm cung. Liên Thược Diễn chậm rãi vỗ về hai má, cười nói: "Uông Nhĩ, ngươi xem, ai ai cũng đều xem thường ta. Cho dù ta được ban chức Tần nhưng trong mắt các nàng ta, ta cũng chỉ là một nô tỳ mà thôi, vĩnh viễn không thể thoát được cái xuất thân nô tỳ." Uông Nhĩ vội đỡ lấy ả, ôn tồn nói: "Nương nương xin đừng để trong lòng. Mộc tần chỉ ý vào việc bản thân hầu hạ Bệ hạ lâu hơn nương nương, nàng ta cũng chỉ là cống phẩm của bọn dị tộc mang đến mà thôi, còn nương nương là người mang huyết thống Thiên Quốc thuần khiết, ngày sau nếu sinh hạ được hài tử thì sẽ tôn quý hơn cả nàng ta, cho dù nương nương không có hài tử thì Bệ hạ cũng sẽ sủng ái người như vậy!" Liên Thược Diễn cười nhưng như muốn khóc: "Ngươi thấy Bệ hạ đúng là sủng ái ta sao?" Uông Nhĩ ngạc nhiên nói: "Nương nương, người bị sao vậy? Từ khi người được sắc phong đến nay, Bệ hạ lúc nào luôn lật thẻ bài của người, lại luôn ban thưởng nhiều nhất. Mộc tần kiêu ngạo như vậy, bất quá cũng chỉ là đố kỵ với người mà thôi!" Thần sắc Liên Thược Diễn nhất mực thê lương, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, các nàng ta đều đố kỵ ta, các nàng ta đều đố kỵ bổn cung nhưng ai khiến ta trở thành người bị người khác đố kỵ như vậy chứ? Hai tháng nay ta được sủng ái, cơ hồ những người khác không thích ta. Đến cùng là ai khiến ta trở thành người đối địch với nhiều người như vậy?" Liên Thược Diễn càng nói càng bi thương: "Bệ hạ lật thẻ bài của ta nhiều nhất nhưng có ai biết được..." Ả nói tới đây, liền che miệng không dám lên tiếng nữa, chỉ sợ hãi nhìn xung quanh bốn phía, bi thương rơi lệ. Uông Nhĩ thấy khó hiểu, chỉ đành phải nói: "Nương nương đừng thương tâm, hôm nay là ngày người được phong Tần, tối nay lại được thị tẩm. Nô tỳ sẽ nương nương đến Ngự Thiện Phòng lấy ít trứng gà luộc xoa lên mặt, đừng để Bệ hạ nhìn thấy sẽ không tốt đâu." Uông Nhĩ nói xong liền đỡ lấy Liên Thược Diễn ngồi xuống ghế. ... Ban đêm, Long Thần điện. Thân thể Liên Thược Diễn lõa lồ, từ trong chăn liền bò dậy, trong bóng tối, ả cảm giác được thân thể cường tráng của Sở Cửu Khuynh đang ở ngay bên cạnh. Ả ôm chặt Sở Cửu Khuynh, muốn cởi bỏ ngoại bào vàng sáng trên người hắn ra, Sở Cửu Khuynh vẫn không nhúc nhích, chỉ là mỉm cười nhưng khóe môi lại mang theo dư âm lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến Liên Thược Diễn sợ hãi run bắn người, liền lùi tay về ngay lập tức. Ngữ điệu của Sở Cửu Khuynh cực kì bình tĩnh, không chút gợn sóng: "Ngươi đang làm cái gì vậy?" Liên Thược Diễn dùng hết dũng khí ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ưu nhã của hắn, nhỏ nhẹ cầu xin: "Bệ hạ cho phép nô tỳ thị tẩm, nô tỳ... nô tỳ tới đây là để hầu hạ người..." Trong đáy mắt Sở Cửu Khuynh xuất hiện một tia lạnh lẽo mỏng manh, trầm giọng nói: "Trên người ngươi không còn chút y phục nào cả, thì ra là tới đây để thị tẩm." Khuôn mặt Liên Thược Diễn đỏ bừng: "Quy củ là vậy, nô tỳ cũng chỉ tuân theo phép tắc tổ tiên đặt ra mà thôi." Sở Cửu Khuynh chợt mỉm cười: "Ngươi cũng biết bản thân ngươi là nô tỳ thấp kém sao? Ngươi thị tẩm cũng được hơn hai tháng, ắt hẳn cũng đã học xong thị tẩm là thế nào rồi, chắc Tổng quản Kính Sự phòng cũng đã chỉ bảo qua cho ngươi rồi đúng không?" Liên Thược Diễn bất chấp thẹn thùng, lấy thân thể dâm đãng đê tiện của mình bám vào trên người Sở Cửu Khuynh, dùng cái nóng bỏng của mình để khiến hắn ấm áp, cầu khẩn nói: "Bệ hạ, Bệ hạ, nô tỳ cầu xin Bệ hạ hãy thị tẩm nô tỳ đi... hai tháng nay Bệ hạ vẫn chưa lần nào chạm vào người nô tỳ, xin hãy cho nô tỳ vinh hạnh hầu hạ người một lần đi..." Sở Cửu Khuynh nhất mực điềm tĩnh tựa vào thành giường, một tay không chút để ý phất qua thân thể của ả: "Mỗi khi trẫm lật thẻ bài của ngươi, triệu ngươi thị tẩm, cũng ban thưởng cho ngươi, cho ngươi phân vị vinh hoa nhưng sẽ tuyệt sẽ không chạm vào cơ thể dơ bẩn này của ngươi, ngươi còn không biết vì sao ư?" Liên Thược Diễn xấu hổ không chịu nổi, chỉ đành nói: "Nô tỳ ngu muội!" Sắc mặt hắn càng lúc càng thêm lạnh lùng: "Nếu biết bản thân mình đã là nô tỳ thấp kém thì đừng có vọng tưởng được nằm trên long sàng của trẫm." Trong điện không có y phục của Liên Thược Diễn cho nên ả đành phải xuống giường, vội vàng phủ thêm một cái chăn mỏng. Sở Cửu Khuynh thản nhiên nói: "Từ trước đến nay ngươi đã hầu hạ trẫm thế nào thì cứ làm như vậy đi." Liên Thược Diễn mang theo đôi chân trần quỳ rạp xuống dưới đất. Sàn phòng trong tẩm điện của hắn đều được lót bằng đá cẩm thạch vô cùng rắn chắc nhưng cũng cực kì lạnh lẽo, nếu quỳ lâu, ắt hẳn hai đầu gối sẽ tổn thương nghiêm trọng. Đồng tử màu hổ phách cương nghị lạnh nhạt nhìn ả, không nhanh không chậm nói: "Trẫm vẫn lưu ngươi ở bên cạnh, cho ngươi vinh sủng như vậy là vì ngươi vẫn còn có giá trị. Thế nhưng ngươi đừng vọng tưởng mà càng ngày không giữ đúng mực, ngươi vĩnh viễn là nô tỳ của Nguyệt Hy, là nô tỳ của trẫm, ngươi hãy tự phân biệt cho rõ ràng tôn ti trật tự trong cung đi." Lời nói đó của hắn khiến ả cảm thấy xấu hổ đến chết, chỉ là mấy tháng nay, mỗi lần ả được triệu tẩm, Sở Cửu Khuynh đều sẽ đối xử lạnh nhạt với ả như vậy, dần dần cũng thành thói quen, ả chỉ lẳng lặng nói: "Nô tỳ biết..." Sở Cửu Khuynh đang muốn xoay người, bỗng nhiên phát hiện trên khuôn mặt ả sưng đỏ, hỏi: "Là ai đánh ngươi?" Liên Thược Diễn thấy Sở Cửu Khuynh quan tâm đến mình, lập tức rưng rưng nước mắt cáo trạng: "Bệ hạ sủng ái nô tỳ, cho nên Mộc tần nương nương thấy khó chịu mà ra tay âm độc đánh nô tỳ bị thương!" Hắn lộ ra bộ dáng lười biếng quý khí của bậc Đế vương, bình thản nói: "Đánh thì cứ đánh, ngươi bán chủ cầu vinh cũng chỉ để lấy được ân sủng của trẫm, thì cũng nên cam tâm tình nguyện chịu những ghen ghét của các phi tử khác đi." Liên Thược Diễn sửng sốt một lát, bỗng nhiên mỉm cười thê lương, rốt cuộc nhịn không được nói: "Bệ hạ, cầu xin người hãy nói cho nô tỳ hiểu rõ. Nếu Bệ hạ sủng ái nô tỳ, cũng cho nô tỳ cái ân sủng mà người ngoài hâm mộ thì vì sao người lại xoay lưng đối đãi với nô tỳ như vậy chứ? Chẳng lẽ nô tỳ là thứ ti tiện để người trêu đùa sao?" Sở Cửu Khuynh xoay người, liền lấy chiếc quạt cổ Phong Điệp Luyến Hoa bên cạnh nâng cằm của ả lên, ngay cả việc đụng chạm một chút nơi đầu ngón tay vào da thịt ả, hắn cũng cho đó là ghê tởm: "Trẫm đã thành toàn cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa chứ? Hai tháng qua ngươi đều chịu thị tẩm như vậy, sao hôm nay lại thiếu kiên nhẫn rồi?" Trên người Liên Thược Diễn đang khoác một tấm chăn mỏng, cả người run rẩy, đáy mắt chợt lóe lên một tia thê lương, dập đầu nói: "Bệ hạ, nô tỳ cầu xin người hãy cho nô tỳ một câu trả lời minh bạch, nếu Bệ hạ đã không thích nô tỳ thì sao lại đối đãi với nô tỳ như vậy chứ?" Sở Cửu Khuynh hất cằm ả sang một bên, lạnh lùng cười: "Nếu không đối đãi ngươi như vậy, thì trẫm thật không xứng với Nguyệt Hy rồi." Liên Thược Diễn cắn chặt răng, khuôn mặt tái nhợt nói: "Có phải vì chuyện của Đình Nguyệt Hy, Bệ hạ cảm thấy nô tỳ vu oan cho nàng ta hay không? Có phải muốn tra tấn nô tỳ để nô tỳ nói ra sự thật hay không?" Thanh âm của hắn cũng dần trở nên biếng nhác: "Được rồi, trẫm hơi mệt, muốn nói gì thì cứ để sau hẵng nói." Ả quỳ tại chỗ đó, nhìn hắn thảnh thơi nằm ngủ trên giường, phát ra tiếng hít thở đều đều. Bên ngoài tiếng mõ điểm canh, ả nằm trên mặt đất, vô thanh vô tức mà rơi nước mắt. Liên Thược Diễn cứ như vậy ngủ trên đá cẩm thạch lạnh lẽo cho đến tận canh tư, lúc này, một cung nữ nhẹ nhàng mở cửa đưa y phục của ả vào. Đợi Liên Thược Diễn ăn mặc chỉnh tề rồi, nàng ta mới đưa ả ra ngoài, lên kiệu nhỏ để quay về Vinh Yên cung. ... Liên Thược Diễn quay trở về cung, cũng là lúc đã hết buồn ngủ. Uông Nhĩ đưa một chén trà an thần lên, nói: "Nương nương thị tẩm chắc cũng mệt rồi, người mau uống chén trà an thần này rồi chợp mắt đi thôi." Liên Thược Diễn cười lạnh nói: "Thị tẩm sao? Ta thật sự mệt mỏi lắm rồi." Ả quay đầu nhìn đồ vật trong cung, đột nhiên cả giận nói: "Chính thánh chỉ của Bệ hạ ban cho bổn cung chức vị Chiêu tần, vì sao đồ đạc trong cung của bổn cung vẫn bố trí theo phân vị Tài nhân chứ? Thượng Cung cục lười biếng đến mức như vậy sao?" Uông Nhĩ khó xử nói: "Người của Thượng Cung cục mới qua nói vì Hoàng hậu nương nương đang muốn tiết kiệm, với lại nương nương vẫn còn chưa được làm đại lễ phong phi cho nên đồ đạc trong cung tạm thời vẫn không thay đổi..." "Đại lễ phong phi sao?" Liên Thược Diễn cười cay đắng: "Bệ hạ có nói khi nào làm đại lễ phong phi cho ta không? Bất quá chỉ là muốn cho ta một cái hư danh mà thôi!" Ả vừa nói xong, liền đem hết đồ đạc trong cung vứt hết xuống đất, toàn bộ bình sứ, tượng ngọc đều vỡ tan tành thành từng mảnh. Uông Nhĩ hoảng sợ, vội vàng ngăn lại nói: "Nương nương, người làm sao vậy? Hôm nay là ngày đại hỉ phong Tần vị của người, sao lại nóng giận như vậy ạ? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì..." Liên Thược Diễn nổi điên đập phá đồ đạc, nước mắt giàn dụa khóc rống: "Ta còn sợ cái gì nữa chứ? Bây giờ ta luôn bị người khác sỉ nhục, ngay cả đập những thứ này cũng không thể nữa sao? Ta là Chiêu tần, ta là Chiêu tần, ta không thể đập được những thứ này sao?" "Nương nương, những thứ này đều là do Bệ hạ ban tặng..." Khuôn mặt ả toàn là nước mắt, liền ngã lên giường khóc, uất ức nói: "Bệ hạ ư? Trong mắt Bệ hạ vốn dĩ không hề có người như ta! Cũng chưa từng một lần xem ta là con người! Ta bất quá chỉ là một kẻ ti tiện, một công cụ để người khác sỉ nhục mà thôi..." Liên Thược Diễn khóc lóc xót xa, khóc thật lâu rồi cũng mệt mỏi mà thiếp đi. Hết chương 83.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]