Chương trước
Chương sau
Ban đêm rét lạnh thấu xương, Đình Nguyệt Hy một mình khoác áo choàng mỏng đi đến sân viện, chỉ thấy ánh trăng mờ nhạt, nàng bỗng nhiên nghe một tiếng thở dài, thanh âm kia rõ ràng là của một nam nhân.
Nàng nghe được thanh âm kia có chút quen tai, liền nhìn qua khe cửa ra bên ngoài, đã thấy khuôn mặt Khinh Trì đỏ bừng, hắn đang ngẩng đầu mà uống rượu. Nàng nhìn thấy hắn không khỏi có chút âm thầm lắc đầu, vào lãnh cung lâu như vậy, rõ ràng nam nhân này có sức chịu đựng hơn người. Tuy rằng hắn có tham tài một chút nhưng hắn cũng là một kẻ thật tâm.
Đình Nguyệt Hy liền nói: "Người ta có lúc không được như ý, thế nhưng nếu ngươi chỉ muốn vui đùa mà không chịu cố gắng thì về sau có muốn như ý cũng không được."
Khinh Trì vốn đang phiền lòng muốn chết, với lại giờ này cũng không còn bất cứ thị vệ nào khác bên cạnh cho nên hắn mới thản nhiên uống rượu như vậy, lúc này hắn nghe nàng nói ra lời này, liền cảm thấy càng không vui, bực dọc nói: "Ngay cả chính người cũng đang nằm trong vũng bùn mà vẫn còn có tâm tư để ý đến người khác sao?"
Đình Nguyệt Hy không để bụng những lời của kẻ say, nàng chỉ nói: "Tuy rằng đang ở trong vũng bùn nhưng lại không muốn trầm luân nơi đây."
Khinh Trì cười lạnh lùng: "Chẳng lẽ trong lòng người còn muốn ra khỏi cái nơi quỷ quái này sao? Đừng si tâm vọng tưởng. Người đã ở đây hơn một năm, chính bản thân người phải hiểu rõ nơi này không thể nào đi ra được, ngay cả ta cũng như thế."
Đình Nguyệt Hy ngẩng đầu nhìn những bông tuyết chậm rãi rơi xuống lòng bàn tay, thản nhiên cười nói: "Không thể đi ra được thì sao chứ? Tốt xấu gì cũng phải cố gắng mà sống. Nếu ta buông lỏng một chút, không thể nhẫn nại mà chống đỡ thì cuối cùng cũng sẽ trở nên điên khùng như những lão nữ nhân kia, rồi cuối cùng cũng treo cổ lên xà ngang tự vẫn, thi thể không ai quan tâm mà thôi..." Nàng nắm chặt lòng bàn tay lại, theo độ ấm thân thể, bông tuyết bên trong cũng theo đó chảy ra thành một đốm nước nhỏ, nàng nhỏ giọng nói: "Tuy rằng không muốn trông đợi, tuy rằng ta đã rất thất vọng, nhưng ta vẫn nhất quyết phải nhẫn nại."
"Nhẫn nại là đủ ư?" Hắn ngửa mặt lên trời đổ rượu vào miệng, lãnh đạm nói: "Còn không bằng cứ uống rượu mà thống khoái, kết cục mọi chuyện đều biến mất!"
Nàng lắc đầu nói: "Nhìn bộ dáng uống rượu của ngươi, xem ra ngươi không phải vì tiền đồ cũng sẽ vì nữ nhân mà buồn sầu."
"Tiền đồ sao? Ta xuất thân trong nhà nghèo khó, thì còn tiền đồ gì chứ?" Hắn ngửa cổ uống từng ngụm rượu, trong ánh mắt chứa đầy tơ máu: "Cho nên không có ai để ý đến ta, tất cả mọi người đều muốn rời xa ta!"
Đình Nguyệt Hy dựa lưng vào cánh cửa sập xệ, cười lạnh liên tục: "Ngươi xuất thân trong nhà nghèo khó thì có gì chứ? Bản thân ta là nô bộc trong nhà Tướng quân từ khi mới sáu tuổi, có chút bản lĩnh leo lên long sàng nên mới được trở thành phi tử của Bệ hạ, nhưng cuối cùng thì sao? Ta lại bị một đám nữ nhân vu oan hãm hại để rồi bị nhốt ở nơi này, cả đời cũng không thể nhìn thấy mặt trời, chẳng lẽ ta không thê thảm đáng thương bằng ngươi sao?"
Đình Nguyệt Hy cảm giác đầu mình có chút lung lay, cả thân thể hắn dựa lên cửa, mê man nói: "Ta còn có cách gì nữa chứ? Xuất thân như thế thì còn có năng lực bò lên cao sao? Người bị người khác vu oan cho nên mới ở lãnh cung là do người không có bản lĩnh. Còn ta, bản lĩnh đều có đầy đủ nhưng lại không có hi vọng, ngay cả nữ tử mà ta yêu thích nhất cũng rời xa ta! Ta còn cách nào khác chứ?"
Khinh Trì ở bên ngoài, chí ít còn có gì đó để trông cậy vào nhưng còn nàng, nàng còn có cái gì để trông cậy vào chứ? Chẳng qua là ngậm oan khuất, chịu oan uổng mà không thể đành lòng chết đi mà thôi.
Đình Nguyệt Hy nhịn không được nói: "Người nữ tử có thể cùng ngươi bước qua hoạn nạn thì mới là đáng quý. Nếu chỉ có thể ở bên cạnh ngươi lúc ngươi phú quý mà không ở bên lúc hoạn nạn, mà còn ghét bỏ xuất thân tiền đồ của ngươi thì loại nữ tử này, nếu gặp ta, ta sẽ mua rượu uống mà ăn mừng. Ngươi bây giờ vừa uống rượu, vừa cười to ăn mừng cũng còn kịp!"
Khinh Trì đã cảm thấy say, hắn cười lạnh nói: "Tâm ý tuyệt tình như vậy, chỉ có nữ nhân các người mới có thể nói ra được. Ta nhìn người, ban đầu còn cảm thấy người là một nữ tử đoan trang dịu dàng, nhưng không ngờ cũng có thể nói ra những lời tuyệt tình lạnh hơn cả băng tuyết như vậy!"
Đình Nguyệt Hy nghe thấy hắn nói thế, nàng biết rõ người kia đã khiến hắn chịu ủy khuất lớn đến nhường nào.
"Nữ tử kia... hai người trước đây quen nhau như thế nào?" Đình Nguyệt Hy nhịn không được hỏi hắn một câu, dù sao ban đêm cũng không có người cùng nàng trò chuyện.
"Ngày trước ta là thị vệ canh gác Địa lao trong Hoàng cung, nhưng ta lại phạm phải sai lầm, mới bị đày đến cái nơi lạnh lẽo âm u này." Hắn nốc thêm một ngụm rượu, thở dài một hơi, "Nàng ngày trước là nô tỳ phục vụ một tiểu chủ đang tiến cung tuyển tú, nhưng không ngờ lại ra tay hành hung trong cung, bị Quý phi nương nương đày vào Địa lao, đó cũng là lúc ta gặp được nàng."
Cái gì? Tình tiết này rõ ràng có chút quen thuộc a!
"Thế... nàng ta đã làm gì khiến ngươi đau khổ thế này?" Nếu người hắn đang nói đến chính là Tiêu Tịnh Lục, vậy thì nàng càng phải biết nàng ta muốn trả thù nàng như thế nào.
"Nàng nay đã trở thành tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Mộc tần nương nương, còn ta chỉ là một thị vệ canh gác lãnh cung thấp hèn, hôm trước nàng vừa gửi thư đến, nói rằng ta đang cản trở nàng thăng tiến, hai chúng ta cũng không cần gặp lại nhau nữa." Giọng nói của hắn mỗi lúc càng trở nên thê lương, "Ta đã trao cho nàng bao nhiêu tình ý, bây giờ đổi lại vì vinh hoa phú quý nàng liền đẩy ta sang một bên."
Lẽ nào...
Đình Nguyệt Hy nghe thấy tiếng thở đều đều truyền đến bên tai, biết rằng hắn đã ngủ liền lẳng lặng mang theo một mớ tâm sự hỗn độn trở về phòng.
Bỏ lại sau lưng một trận mưa tuyết trắng xóa, bao trùm cả một mảnh thềm đá vắng lạnh.
...
Sở Cửu Khuynh sáng nay mang theo tâm tình cực kì bình tĩnh đi đến Thụy Du cung.
Triều Nhã Miên mới mặc cung trang xong thì đã thấy hắn đến, lập tức quỳ xuống hành lễ, "Thần thiếp xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!"
"Miễn lễ." Hắn lười biếng ngồi dựa lưng lên trường kỷ lót nệm gấm, hỏi Triều Nhã Miên, "A Dục dạo này thế nào rồi?"
"Bệ hạ quan tâm, Tiểu Dục vẫn rất khỏe, mỗi ngày thần thiếp đều chăm sóc rất kĩ, tuyệt không dám lơ là." Triều Nhã Miên nhu thuận đáp, "Chỉ là thần thiếp ngày ngày sống trong an nhàn, nhưng muội ấy lại không được như vậy..."
Sở Cửu Khuynh biết, 'muội ấy' mà Triều Nhã Miên nhắc đến là ai.
"Trẫm vẫn đang điều tra lại, sớm sẽ có kết quả thôi." Sở Cửu Khuynh cầm lấy tay Triều Nhã Miên "Nàng đừng lo lắng quá nhiều rồi lại sinh bệnh, về phía Nguyệt Hy, trẫm sẽ tìm ra một đáp án thỏa đáng. Nếu thật sự có người vu oan cho nàng ấy, trẫm tuyệt đối sẽ không tha."
Nhận ra sát ý trong mắt Đế vương, Triều Nhã Miên cũng an tâm phần nào, "Tiểu Hy được Bệ hạ lưu tâm như vậy chính là phúc khí của muội ấy, chỉ là dạo gần đây tại sao Bệ hạ lại tấn phong Chiêu Tuyển thị thành Chiêu Tài nhân nhanh như vậy? So với Tiểu Hy ngày ấy còn thăng phân vị nhanh hơn."
"Trẫm tự có suy nghĩ của riêng mình." Sở Cửu Khuynh vân vê Ngọc Ban Chỉ trên ngón tay cái, điềm nhiên nói, "Ả ta hiện tại chính là nhân chứng duy nhất..."
Triều Nhã Miên thầm hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, gật nhẹ đầu.
Sở Cửu Khuynh khẽ ngoắc ngón tay,Triều Nhã Miên đỏ mặt ghé sát vào hắn hơn một chút, chỉ thấy hắn thì thầm vào tai nàng một vài câu.
"Thần thiếp nhất định sẽ tuân theo ý chỉ của Bệ hạ." Triều Nhã Miên hơi cong khóe môi, thần sắc lo lắng ngày thường cũng trở nên trầm ổn.
"Tốt." Sở Cửu Khuynh đứng dậy, hướng Triều Nhã Miên nói, "Cũng sắp đến giờ thỉnh an Hoàng hậu rồi, nàng cũng nên đến Phượng Nghi cung đi."
Dứt lời liền phất tay áo rời đi.
...
Giờ thỉnh an Hoàng hậu đã qua, chúng phi tần đồng loạt ra khỏi Phượng Nghi cung.
Thái trượng của Triều Nhã Miên dừng lại bên Thượng Lâm uyển, bất chợt nàng bắt gặp Liên Thược Diễn đang chạy loạn khắp nơi thưởng hoa bắt bướm.
"Một chút lễ nghi quy củ cũng không có." Triều Nhã Miên lắc nhẹ đầu, vươn tay cho Duyên Tuyền đỡ mình xuống.
Thong dong tiến đến bên cạnh Liên Thược Diễn,Triều Nhã Miên lạnh lùng nói: "Chiêu muội muội cũng có tâm tình thật, tiết trời vào thu hơi lạnh như sương cũng không thể cản muội thưởng hoa bắt bướm."
Liên Thược Diễn nghe được lời này, thuần thục quỳ xuống: "Thần thiếp xin tham kiến Liễu Thục dung nương nương, Thục dung nương nương vạn phúc!" Sau lại e lệ nói thêm, "Thần thiếp nghe nói trời vào thu thì sẽ có rất nhiều nho ra quả, mà Thượng Lâm uyển này chính là nơi trồng nho ngon nhất Hoàng cung, thần thiếp muốn hái một ít để dâng lên cho Bệ hạ thưởng thức..."
Triều Nhã Miên phất tay ra hiệu cho nàng ta đứng lên, "Chiêu muội muội quả nhiên tâm tư khéo léo, lại có thể nghĩ đến đem những trái nho mọng nước ngọt ngào này dâng lên Bệ hạ!" Nàng hái một trái nho xuống, thản nhiên chơi đùa trong tay, "Nhưng Chiêu muội muội nói sai một điều, Thượng Lâm uyển này không phải là nơi trồng nho ngon nhất Hoàng cung."
Liên Thược Diễn hơi sượng mặt, bèn cười hòa nhã, "Thần thiếp ngu muội, mong Thục dung nương nương khai sáng cho thần thiếp."
"Chiêu muội muội nhận xét về bản thân mình được như vậy cũng thật không tồi." Triều Nhã Miên đặt quả nho kia vào trong tay Liên Thược Diễn cười lạnh nói: "Nho ngon nhất, phải được trồng ở Vạn Hoa cung mới phải..."
Liên Thược Diễn run đến mức đánh rơi cả quả nho kia xuống đất.
Triều Nhã Miên vỗ nhẹ vai của ả hai cái, cười dịu dàng, "Chiêu muội muội cứ từ từ ở đây mà hái quả, bổn cung hồi cung nghỉ ngơi trước đây."
Nối đoạn, Duyên Tuyền cầm lấy tay Triều Nhã Miên, đỡ nàng ngồi lại thái trượng.
"Thần thiếp cung tiễn Liễu Thục dung nương nương."
Đợi thái trượng đi khuất, Liên Thược Diễn mới dùng giày hoa của mình dẫm đạp lên quả nho kia, ả đang hận đến chết đây!
Đưa tay đến cho cung nữ bên cạnh, ả hậm hực nói: "Về!"
Cung nữ đỡ tay Liên Thược Diễn, thấy ả bước đi vội vàng, nàng ta không dám nói gì, chỉ đành phải khuyên nhủ nhỏ nhẹ: "Chủ tử, người đi chậm một chút, cẩn thận đường trơn trượt."
Liên Thược Diễn chợt dừng lại, oán hận nói: "Ngay cả cái người đã có một con dung nhan úa tàn mà cũng có tư cách khi dễ ta!"
Cung nữ bên cạnh vội vàng nói, "Chủ tử, dù sao thì nàng ta cũng là Thục dung, vị phân cao hơn người rất nhiều, nay thấy chủ tử được sủng ái nên ghen ghét mà thôi."
Liên Thược Diễn hừ lạnh, "Ngươi có thấy Bệ hạ sủng ái ta sao?"
Cung nữ kia vui sướng nói: "Mọi người trong cung đều nói, tuy rằng vị phân của chủ tử hơi thấp nhưng luận về sủng ái thì không ai hơn được chủ tử!" .
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Liên Thược Diễn giật mình, liền tát cung nữ kia một cái nói: "Bệ hạ đối với ta có sủng ái hay không thì ngươi cũng có thể đem ra nghị luận sao? Cẩn thận ta cắt lưỡi của ngươi!"
Cung nữ kia không biết vì sao ả tức giận, nàng ta sợ tới mức cũng không dám khóc, chỉ ôm mặt nói nhỏ: "Chủ tử, chúng ta nên trở về đi, nếu không Mộc tần nương nương lại quở trách người."
Liên Thược Diễn tát thẳng vào mặt cung nữ kia thêm một cái, "Mặc xác nàng ta, một phi tần thất sủng có gì đáng sợ?" Dứt lời liền dậm gót chân trở về Vinh Yên cung.
Hết chương 82.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.