Triều Nhã Miên dùng khăn tay lau lau khóe miệng, sau mới chắp hai tay trước bụng, đoan trang tiến vào Ngọa Long cung lần nữa, những tú nữ khác vừa thấy vậy cũng rất tò mò, thật không hiểu sao Thái hậu lại triệu kiến nàng ta. "Nô tỳ xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" "Miễn lễ." Thái hậu uống một ít trà, nhìn nàng ta mà hỏi, "Ban nãy ngươi vừa ra bên ngoài, một lúc sau liền truyền đến một cỗ mùi hương rất thơm, ai gia cũng là chưa lần nào nghe qua." Triều Nhã Miên thầm hiểu là mùi hương của món bánh hạnh đào kia, âm thầm vò khăn tay, chẳng lẽ nàng ta thật sự phải cho tỳ nữ của mình vào đây hay sao? Nghĩ lại, dung mạo của Đình Nguyệt Hy trong vòng một năm nay có chút xinh đẹp hơn rồi, nhưng muốn lọt vào mắt của Thiên hoàng thì tuyệt không có khả năng. Với lại, bánh đã làm xong rồi, Đình Nguyệt Hy cũng sẽ không ngăn cản nàng ta được. "Khởi bẩm Bệ hạ, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương, đó là món bánh hạnh đào nô tỳ làm vào sáng sớm, trước khi vào trong thi diễn tài nghệ liền giao cho tỳ nữ thân cận mang đi hâm nóng lại." Nàng ta nói chuyện cũng thật lưu loát, biến cái không phải của mình liền thành của mình trong chớp mắt. Đình Nguyệt Hy đứng ngoài cửa âm thầm bĩu môi, bánh này là nàng làm kia mà? Nhưng dù sao cũng là chủ tử của nàng, bánh này là làm cho nàng ta, đương nhiên cũng thuộc về nàng ta rồi. Ánh mắt nàng bỗng chốc hướng về phía ba người ngồi ở vị trí trên cao kia, ngồi ở chính giữa chắc chắn là Thiên hoàng, một thân long bào hắc sắc làm cho hắn nhìn vô cùng cao thượng cùng tôn quý. Hắn ước chừng hai mươi bốn tuổi, mặt mũi cương nghị, anh tuấn lại mang theo một tia lạnh lùng, lông mày rậm, hai tròng mắt màu hổ phách sắc bén có thần. Ðế vương trẻ tuổi anh tuấn! Nàng nhìn sang các tú nữ đứng chờ bên cạnh, các nàng hiện tại đang đỏ mặt thẹn thùng đây, nhìn cũng biết là vì sức quyến rũ của vị Đế vương này. Hắn anh tuấn như vậy, so với nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình còn muốn đẹp hơn, thật đúng chất mỹ nam tử cổ đại a! Ít nhất trên con đường bảo vệ sinh mạng nhỏ nhoi của mình, nàng cũng sẽ không bị một Thiên hoàng có bộ dáng mập ú râu ria rậm rạp đè chết. Nhìn hắn xong, lại chuyển qua người bên trái hắn. Người ngồi bên trái đích xác là một nữ tử trung niên mặt mày hiền hậu, dung nhan bất lão, thanh xuân vĩnh trú. Bà mặc nhị thập y may bằng lụa mỏng, lớp áo ngoài cùng thêu hình phượng hoàng, trên tay cầm chuỗi tràng hạt màu xanh ngọc, không cần phải nói, đây nhất định chính là đương kim Thái hậu. Nữ nhân ngồi bên phải mặc Thập lục y, lớp ngoài cùng chính là phượng bào, nữ tử tầm hai mươi ba tuổi, nhìn thôi cũng biết thân thể được nàng bảo dưỡng rất tốt, vóc dáng bé nhỏ xinh đẹp, nụ cười đoan trang tao nhã, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Thiên hoàng, như vậy chính là đương kim Hoàng hậu. Một lần nhìn này chẳng qua chỉ trong nháy mắt. "Là do ngươi làm à?" Thái hậu cười nói, "Mau mang vào cho ai gia xem!" Vũ Tả nhận lấy chiếc giỏ mây từ tay Đình Nguyệt Hy, kính cẩn đưa đến trước mặt ba vị ngồi trên kia, bên trong có một dĩa bánh hạnh đào màu vàng óng, hình tròn, phía dưới dĩa kia còn có một lớp cánh hoa anh đào nữa, mùi hương có thể vì vậy mà được nâng lên rất nhiều. Nhưng dĩa bánh này chắc chắn đã bị đụng qua, khi mà có một chiếc bánh bị cắn mất phân nửa. Thái hậu tuy rất muốn nếm thử nhưng không thể, người trong Hoàng thất không động vào thức ăn người khác từng ăn qua. Thấy sự mất mát hiện rõ trên mặt Thái hậu, Hoàng hậu chợt nói: "Nếu mẫu hậu thấy thích, vậy để tú nữ này đến Ngự trà Thiện phòng làm thêm một phần nữa là được." "Cũng đúng, ngươi có thể đến Ngự trà Thiện phòng làm cho ai gia..." Thái hậu còn chưa kịp dứt lời thì Sở Cửu Khuynh im lặng từ nãy đến giờ lại lãnh đạm lên tiếng. "Làm tại đây!" Hắn chăm chú nhìn Triều Nhã Miên, một tay chống cằm, nhếch môi lạnh lùng nói: "Trẫm muốn ngươi ở chính Ngọa Long cung này làm món bánh đó." Tâm trạng Triều Nhã Miên thoắt cái rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng. Bắt nàng ta tại nơi này mà làm? Nhưng món bánh đó là của Đình Nguyệt Hy, cũng chỉ có Đình Nguyệt Hy biết làm, nếu như bây giờ nàng ta làm bừa, chẳng phải sẽ chết tại chỗ sao? Dám nói dối trước mặt thánh thượng, tội chắc chắn phải ở mức tru di tam tộc! Đình Nguyệt Hy thích ý đứng ngoài cửa nhìn một màn này, hai tay khoanh trước ngực, cho nàng ta chừa cái tật thích nhận của người khác thành của mình, nàng chắc chắn sẽ không chạy ra cứu đâu. Rất nhanh, hai thị vệ khác đã đen tất cả những đồ dùng cần thiết vào trong Ngọa Long cung, nhóm lửa, nặn bột, tất cả đều phải làm trước mặt ba vị đây. Nhóm lửa đã có trù tử làm, công việc của Triều Nhã Miên chỉ là làm bánh. Nhưng nàng ta làm gì biết làm bánh a? Ở phủ Tướng quân ngay cả pha trà Triều Nhã Miên cũng chưa từng làm qua! Thế nào mà có thể làm bánh chứ? Dương ánh mắt nhìn về phía Đình Nguyệt Hy, tiểu nha đầu đó lúc này chỉ đứng đó nhìn mình mà thôi. Đình Nguyệt Hy hết cách, nếu Triều Nhã Miên không trót lọt qua được vòng tuyển tú này, ngay cả bước chân vào hậu cung của Thiên hoàng nàng cũng không có cửa. Đành phải dùng khẩu hình miệng giúp nàng ta mà thôi. Cũng may thân thể nàng nhỏ nhắn, đứng bên cạnh thị vệ cũng chỉ cao tới ngực người ta là cùng, tất cả lực chú ý đều dồn hết vào Triều Nhã Miên rồi, chẳng ai để ý đến nàng cả. "'Cho' – 'Nước' – 'Vào' – 'Bột'" Nàng dùng khẩu hình miệng giúp Triều Nhã Miên, chỉ thấy nàng ta gật đầu như đã hiểu. Nàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chịu hiểu rồi. Nhưng hành động của Triều Nhã Miên khiến nàng muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong, nàng ta cư nhiên đem tất cả số bột đổ hết vào trong một lu nước lớn! Thái hậu nhìn sang Sở Cửu Khuynh, che quạt nhỏ giọng nói: "Bệ hạ nhìn xem, cách làm bánh của tú nữ này thật độc đáo!" Sở Cửu Khuynh nhíu mày, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải. Đình Nguyệt Hy liên tục xua tay, "'Thêm' – 'Bột'! 'Thêm' – 'Bột'!" Nếu như nước nhiều hơn bột, vậy thì cần cho bột vào thêm, nếu không bánh sẽ bị nhão, rất khó nặn hình. Triều Nhã Miên lại cho thêm giấm vào. Đình Nguyệt Hy không còn dùng được bất cứ ngôn ngữ nào để nói nữa, nàng muốn chết! Nàng muốn quay về hiện đại! Không muốn làm nữ nhân của Thiên hoàng nữa! Càng không muốn tranh đấu gì nữa! Nàng chỉ muốn quay lại thế kỉ XXI thân thương của nàng mà thôi! Nhìn vị Tam tiểu thư này làm bánh khiến một trạch nữ nấu ăn ngon như nàng cảm thấy vô cùng căm phẫn a!!!!!! Thấy Đình Nguyệt Hy không chỉ bảo gì nữa, Triều Nhã Miên nghĩ chắc nguyên liệu đã đủ rồi, nhưng muốn thơm hơn liền đem cả rổ hoa anh đào cho vào cái lu nước kia. Nghĩ một lát, bánh có vị ngọt, cần cho thêm đường, nhưng ở đây hiện tại có bốn bát trắng như nhau, nàng ta liền đổ vào hai bát gần mình nhất, sau đó trù tử liền giúp nàng ta khuấy cái hỗn hợp kia lên.1 Đình Nguyệt Hy tức giận a! Bánh rõ ràng có vị ngọt, nàng ta thế quái nào mà lại cho hai bát muối lớn vào cùng lúc vậy chứ? Chân mày Hoàng hậu giật giật nhìn sang Sở Cửu Khuynh, dùng quạt che lại, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, lát nữa nếu như có thành phẩm, hãy để cho thị vệ thử trước, tránh cho Bệ hạ bị trúng độc." Hoàng hậu dù sao cũng từng là thôn nữ, việc nấu ăn tuy không giỏi nhưng vẫn nấu ra hình ra dạng, riêng Triều Nhã Miên này, nàng ta cảm thấy thật không còn từ gì để miêu tả nữa rồi. Nhưng ánh mắt Sở Cửu Khuynh lúc này không dừng lại ở chỗ Triều Nhã Miên đang làm bánh, mà ở phía cửa, nơi có một nha đầu với vóc dáng nhỏ bé, gương mặt khả ái biểu tình muôn hình vạn dạng cố gắng giúp đỡ Triều Nhã Miên. Hắn hơi nhếch môi, lộ ra biểu tình vui vẻ hiếm thấy, thì ra là thế.1 Hết chương 21.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]