Vòng tuyển chọn thứ ba là thi đình, những tiểu chủ đã thông qua hai vòng trước sẽ lần lượt tiến vào đại điện để Thiên hoàng, Thái hậu cùng với Hoàng hậu tự mình thẩm duyệt, dĩ nhiên trong số đó người có quyền đánh giá cao nhất là Thiên hoàng. Nếu Thiên hoàng nhìn trúng người nào, sẽ ban thưởng một khối ngọc bội, chứng minh thân phận; nếu không được chọn, thì sẽ ban thưởng một nhánh hoa đào, sau này sẽ ban cho các quan lại đại thần làm thê thiếp. Từ trước đến giờ, các tiểu chủ ở Đông uyển dù chỉ có tư sắc trung bình nhưng hầu hết đều được danh phận ở lại hậu cung, vì Thiên hoàng sao có thể không để ý tới những thế lực đứng sau lưng các tiểu chủ này chứ, nếu như ban các nàng ta cho đại thần làm thê thiếp, việc này không phải là giúp họ củng cố thế lực hay sao? Còn những tiểu chủ ở Tây uyển không có chỗ dựa thì chỉ có thể hy vọng vào vận mệnh của mình mà thôi. Cái gọi là vận mệnh, chính là dựa vào diện mạo, dựa vào phong cách, nếu như ngươi có dung nhan khuynh thành như Tây Thi, tài nghệ đánh đàn như Vương Chiêu Quân, khí độ bất phàm như Điêu Thuyền, cốt cách thanh cao như Dương Quý phi, vậy thì chúc mừng ngươi, đã lọt qua vòng tuyển chọn này; nếu ngươi không có dung mạo cùng khí độ như vậy thì chờ gả vào nhà các quan đại thần đi. Nhưng đối với những nữ tử đến từ dân gian ở Tây uyển này, có thể gả vào nhà quan, cũng đã là vinh dự lớn lao rồi. ... Trong Ngọa Long cung, Thiên hoàng mặc hắc long bào thư thái ngồi trên đại điện, thị vệ đứng ở một bên, hai bên Long ỷ theo thứ tự là chỗ ngồi của Hoàng hậu và Thái hậu. Đợi đã mấy ngày, rốt cuộc vòng tuyển tú thứ ba cũng bắt đầu. Vu Tả nâng danh sách, đọc đến tên tuổi vị tú nữ nào, thì người đó sẽ từ ngoài điện đi vào, sau khi hành lễ xong thì đứng tại chỗ. Trong lúc đó, Thiên hoàng cùng Thái hậu, Hoàng hậu sẽ đánh giá dáng vẻ của tú nữ đó. Các tú nữ vào điện theo thứ tự là từ Đông uyển tới Tây uyển, trong Đông uyển lại phân thành bốn biệt viện: Mai, Lan, Trúc, Cúc, thứ tự cũng là theo đó. Hoạ Ngữ Huyền ở Mai viện, dĩ nhiên là người đầu tiên vào điện, dáng vẻ thanh tú nhu mỹ của nàng ta vốn hết sức xuất chúng, trong đôi mắt xếch trong veo như nước, tồn tại một cỗ linh khí đặc biệt. Nàng ta cúi đầu, tóc mây hơi rũ xuống, một đóa hoa mềm mại được vẽ giữa trán, phối hợp với y phục thập nhị y lấy màu xanh biếc làm chủ đạo, càng làm nổi bật vẻ dịu dàng, "Nô tỳ con gái dòng chính thất Hoạ Ngữ Huyền của Lại Bộ Thị Lang xin ra mắt Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Trước mặt ba vị này, khi chưa vào được Hậu cung, cho dù ngươi có là công chúa một nước cũng phải xưng mình hai tiếng 'nô tỳ', đây chính là quy củ. Hoàng hậu thấy thế liền khen ngợi: "Quả thật là một mỹ nhân ôn nhu như nước, có thể khiến cho lòng người mềm mại theo." Sở Cửu Khuynh mỉm cười nhìn sang Hoàng hậu, "Nàng cảm thấy thích sao?" "Đây là tú nữ dành cho Bệ hạ, thần thiếp chỉ là lỡ lời đánh giá một chút, mong Bệ hạ không trách phạt." Hoàng hậu nhu thuận nói. "Chỉ cần nàng thích là được." Hắn nhu tình nhìn sang Hoàng hậu. Hoạ Ngữ Huyền trong lòng than thở, quả thật đúng như lời đồn, Hoàng hậu cư nhiên rất được sủng ái. Chợt nghe giọng nói trầm thấp của hắn cất lên lần nữa: "Đây là vòng khảo sát tài nghệ, ngươi muốn biểu diễn tài nghệ gì?" "Khởi bẩm Bệ hạ, nô tỳ muốn dùng đàn cổ trình bày một khúc 'nhạc thanh bình'." Rất nhanh đã có hai thị vệ mang theo đàn cổ đến trước mặt Hoạ Ngữ Huyền, nàng ta nhẹ nhàng phất nhẹ làn váy, vừa đúng lúc đem hoa trên làn váy lộ ra, mới ưu nhã ngồi xuống xoa nhẹ cổ cầm. Những ngón tay thon dài nhỏ nhắn trắng nõn như đang nhảy lên tung bay, tiếng đàn ưu mỹ, uyển chuyển du dương vang lên... Đến khi khúc nhạc kết thúc, Hoàng hậu đoan trang nói: "Mẫu hậu, người xem, khúc nhạc này âm luật rõ ràng, rất dễ nghe." "Đúng vậy, là một kỳ tài hiếm có." Thái hậu cũng gật đầu tỏ ý quý mến. Thấy Thái hậu cùng Hoàng hậu đều tỏ ý yêu mến tú nữ này, Sở Cửu Khuynh phất tay áo, phân phó Vu Tả: "Lưu lại thẻ bài." Tú nữ thứ hai vào điện là Triều Nhã Miên. "Nô tỳ là Tam nữ nhi Triều Nhã Miên của Chinh di Đại tướng quân xin ra mắt Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Hôm nay Đình Nguyệt Hy chỉ giúp nàng ta chải lại tóc cho thật gọn gàng, lại chọn cho Triều Nhã Miên bộ Thập nhị y có đuôi dài chấm đất, tuy là có rất nhiều màu sắc xếp chồng lên nhau nhưng màu ở ngoài cùng vẫn là một màu hồng nhạt trang nhã. Trên vải điểm xuyến vài hoa văn hình hoa anh đào thêu tay xinh đẹp vạn phần. Nhưng nhìn kỹ dung nhan, lông mày chỉ vẽ nhẹ, môi không tô đậm, chỉ phớt qua chút son, lại càng hiện ra vẻ thanh thoát. Cả người nàng ta như được cả làn hoa anh đào điểm xuyến, nhẹ nhàng thanh nhã, trong vẻ mờ ảo thanh lịch toát ra nét tươi mát tựa hoa cỏ, nhưng vẫn không mất đi vẻ kiều diễm. Sau lưng một người phụ nữ đẹp thật không thể thiếu một thợ trang điểm có tâm mà! Triều Nhã Miên lúc này, quả thật không thua kém chút nào so với Đình Nguyệt Hy. Riêng Đình Nguyệt Hy lúc này đang nóng lòng đứng ở bên ngoài đây, mong Triều Nhã Miên sẽ đối đáp thành thật chút, đừng để chưa được vào cung đã bị đuổi đi! "Cách trang điểm của ngươi rất đẹp." Thái hậu ngợi khen một tiếng, "Quả thật là thanh thoát tựa những cánh hoa anh đào đang rơi kia, đoan trang kiều diễm, ai gia nhìn liền rất thích, ý Bệ hạ thế nào?" "Nhi thần cảm thấy nữ tử này thật đúng là rất khác biệt." Sở Cửu Khuynh hiếm khi hứng thú liền hỏi Triều Nhã Miên, "Cách trang điểm cùng mặc y phục như thế này, là do ngươi tự nghĩ ra sao?" Triều Nhã Miên làm sao có thể nói rằng là do tỳ nữ thân cận của mình làm cho? Nếu còn không nhận là do mình làm, thì thật là ngốc mà! Nghĩ thế, Triều Nhã Miên nhún người e lệ nói: "Khởi bẩm Bệ hạ, là do nô tỳ tự mình nghĩ ra." Thái hậu cũng hứng thú hỏi Triều Nhã Miên một câu: "Y phục trên người ngươi không tệ, không biết là do ai thêu?" "Khởi bẩm Thái hậu, y phục này mỗi đường kim mũi chỉ đều do tự mình nô tỳ thêu!" Gương mặt của Triều Nhã Miên sáng ngời, cúi người, cười khanh khách trả lời. Nàng ta không dấu vết lộ ra tài năng cầm kỳ thi họa cùng nữ công gia chánh của mình, dù sao thì Đình Nguyệt Hy cũng chỉ thêu thêm hoa anh đào lên lớp áo này cùng trang điểm cho nàng ta mà thôi. "Hoàng hậu, ngươi xem. Nữ công của tú nữ này như thế nào?" Hoàng hậu cẩn thận quan sát một phen, không thể không thừa nhận tay nghề của Triều Nhã Miên vô cùng xuất sắc, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý nho nhỏ, nhưng vẫn cười khen: "Mẫu hậu, tú nữ này có một đôi tay khéo léo tinh xảo, từ xiêm áo này có thể thấy nữ công gia chánh của nàng không phải khéo bình thường." "Đúng vậy!" Thái hậu cười cười gật đầu, lại quay sang Sở Cửu Khuynh: "Bệ hạ thì thấy như thế nào?" "Triều Phu nhân dạy nữ nhi rất tốt!" Sở Cửu Khuynh nhàn nhạt khen một câu, nhưng trong đáy mắt ẩn hiện nét thâm trầm, hắn cảm nhận được, nàng ta là đang nói dối. Thái hậu cười, Hoàng hậu cũng vui vẻ theo, sau đó cho Triều Nhã Miên lưu lại thẻ bài. Nghe được lưu thẻ bài, đáy mắt Triều Nhã Miên thoáng qua một tia mừng rỡ. Không cần thi tài nghệ vẫn được lưu lại thẻ bài, đây là ân sủng rất hiếm khi có được, khiến cho các tú nữ khác ghen ghét không thôi. Ra khỏi Ngọa Long cung, Triều Nhã Miên đã thấy Đình Nguyệt Hy vui vẻ chạy đến, trên tay còn cầm theo một cái giỏ bằng mây, thường dùng để đựng thức ăn. Chưa đến gần đã nghe được mùi bánh hạnh đào mà Đình Nguyệt Hy hay làm rồi. "Tiểu chủ, người thi sao rồi?" Đình Nguyệt Hy chạy đến nơi, dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp, nàng ngẩng mặt lên nhìn Triều Nhã Miên cao hơn nàng cả một cái đầu kia. "Ta sao? Đương nhiên là được lưu thẻ bài rồi!" Hiếm thấy Triều Nhã Miên vui vẻ ra mặt, Đình Nguyệt Hy liền nịnh nọt nói: "Tiểu chủ, ban nãy nô tỳ có đi đến Ngự trà Thiện phòng mượn bếp làm ít bánh hạnh đào, nô tỳ biết tiểu chủ sau khi thi xong chắc chắn sẽ rất đói." Thật ra thì trước khi đến Ngọa Long cung, sáng sớm nàng đã làm bánh trước rồi, lúc nãy chỉ đến Ngự trà Thiện phòng hâm nóng lại mà thôi. Nhưng mùi vị chắc chắn sẽ không thay đổi. Nàng vươn tay mở nắp ra, hương thơm của bánh hạnh đào hòa lẫn với mùi hương tươi mới của những cánh hoa anh đào phủ lên mặt bánh tạo thành thứ mùi hương tuyệt hảo có một không hai. Triều Nhã Miên tựa như một đứa trẻ mà nhận lấy, vui vẻ cắn một miếng, mùi vị so với lần đầu tiên được ăn còn ngon hơn. Lúc này, chợt nghe giọng nói của Vu Tả cất lên, "Truyền tiểu chủ Triều Nhã Miên vào Ngọa Long cung." Triều Nhã Miên sững sờ, ban nãy nàng ta vừa mới ra khỏi đó kia mà, sao chưa gì đã bị gọi lại rồi? Còn Đình Nguyệt Hy thì âm thầm nhìn trời, nàng suy nghĩ một chút liền hiểu ra rồi, ở đây nhiều người như vậy, trong sân Ngọa Long cung cũng không có đốt đàn hương, mùi hương của bánh hạnh đào cứ thế mà bay thẳng vào trong. Huống hồ chi, cả hai người còn chưa có ra khỏi cổng lớn của Ngọa Long cung! Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ! Thiên à, con không muốn được sự chú ý của Thiên hoàng chỉ vì mấy cái bánh này đâu! Thật không đúng kế hoạch chút nào a!!! Hết chương 20.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]