Chương trước
Chương sau
Tình yêu sao?
Thứ tình yêu rẻ mạt ấy ư?
Buồn cười thật!
Ta đường đường là tướng quân đứng ngạo nghễ trên cao vậy mà cái gọi là tình yêu ấy lại khiến ta phải bi ai, sầu thảm đến mức như thế này.
Thật quá thảm hại cho một kẻ như ta!
Ngọc An quất ngựa đi khắp chốn An Vương, như một kẻ điên cuồng vì tình đến mức không còn tỉnh táo. Nàng chỉ biết dùng việc hòa vào khí trời, cảm nhận từng cơn gió lạnh chạm vào đến cắt da thịt để quên đi nỗi sầu bi này.
Đến cánh đồng cỏ hoang, thâm tâm Ngọc An đau đớn, nàng từ trên ngựa phi xuống, nước mắt tràn lệ nhìn lên bầu trời trong xanh đầy căm phẫn. Hét lên một tiếng sầu thương đến mức ai oán người nào. Nàng dậm chân xuống từng ngọn cỏ xanh mướt như muốn trút giận. Ngọc An đặt tên lên cung, ngắm nhìn từng chiếc lá rơi theo quỹ đạo riêng trong gió. Cung tên bắn ra xé toạc cả không khí lưu chuyển. Chiếc lá chỉ còn lại là từng mảnh vụn nhỏ, lạc đi chốn nào...
Triệu tướng quân ta cũng là nữ nhân. Nhưng ta khác biệt, ta chính là lại đi yêu nữ nhân.
Quá chua chát!
Nhục nhã!
Ngọc An ngã gục xuống đồng cỏ. Một thân một mình lạc lõng giữa chốn hoang vu. Mùi cỏ xộc vào mũi, phần nào khiến nàng bình ổn tâm trí. Thôi không thổn thức. Nàng bây giờ chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tận hưởng giây phút bình yên này. Gác một cánh tay lên trán, nàng che đi ánh mặt trời chói chang. Hít một hơi sâu, Ngọc An muốn chìm vào giấc ngủ tìm lại chút sức lực trong tâm trí trống rỗng.
--------------
Tư Đồ Dương chạy theo Ngọc An đến đồng cỏ hoang. Đến nơi, hắn chỉ thấy mỗi con bạch mã của nàng đang bị buộc đứng cạnh gốc cây. Tư Đồ Dương đoán nàng đang ở gần đây. Không muốn ồn ào, tránh việc động tới nàng. Hắn nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng bước về phía chỗ con bạch mã thì phát hiện ra Ngọc An đang nằm ở gần đó.
Tư Đồ Dương cố không tạo ra tiếng động, bước gần về phía nàng hơn. Ngồi xuống bên cạnh, nhìn Ngọc An, Tư Đồ Dương lại không kìm nén được mà có chút nhói đau. Hắn phát hiện khóe mắt nàng có chút ửng đỏ. Hắn hình như đã làm gì đó rất sai rồi.
Tư Đồ Dương hắn xin lỗi nàng!
Nhưng hắn muốn tình yêu của hắn với nàng được trọn vẹn. Tư Đồ Dương hắn muốn có cái danh phận chính thức, không phải chỉ là một phu tử mờ nhạt, chịu sự lạnh lẽo của nàng.
Bất chợt một giọng nói yếu ớt vang lên, đập tan suy nghĩ của Tư Đồ Dương:
"Ngươi là ai?"
Hắn có chút ngạc nhiên:
"Nàng phát hiện ta từ lúc nào?"
Ngọc An bật dậy, nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Dương, đôi mắt phán xét:
"Từ lúc ngươi mới đến!"
Tư Đồ Dương cười sảng khoái, khen ngợi:
"Quả nhiên là Triệu Đại tướng quân - danh bất hư truyền!"
"Quá khen"
Nhìn vào ánh mắt nàng, hắn hiểu nàng muốn biết rõ vấn đề gì, liền nhanh nhạy:
"Ta là Tư Đồ Dương, Nhị hoàng tử của Tiểu Thụ Quốc, cũng là vị hôn phu của Triệu Ngọc An, Đại tướng quân nói có đúng không?"
Ánh mắt Ngọc An lóe chút ngạc nhiên, ra là vị phu quân tương lai của nàng. Trong đầu nàng liền liên kết: Hắn là học trò của Thánh Hiền La Từ Vi. Tư Đồ Dương này tuyệt đối không tầm thường. Nhưng hắn đến đây tìm nàng để làm cái gì. Triệu Ngọc An nàng có thứ gì để trao đổi với hắn sao:
"Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"A, là bàn về hôn sự".
"Hôn sự của ta đã được Thái Hậu sắp xếp, không cần người khác đả động quan tâm tới" Ngọc An lạnh lùng đáp lại Tư Đồ Dương. Nàng thật khiến người khác đau lòng mà.
"Ân, không phải, là chuyện về tình yêu?"
Ngọc An khó hiểu nhìn hắn. Thâm tâm nàng nổi lên rất nhiều nghi vấn. Tư Đồ Dương, hắn ta định làm cái trò gì đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.