"Hoa Hoa, đừng khóc... Đừng khóc nữa mà..."
Nức nở một lúc lâu Vũ Hoa mới ý thức được mình khóc đến khàn cổ họng luôn rồi. Thoát khỏi vòng tay hắn, từ sau xe lấy lên một tấm chăn êm.
"Coi chừng bị cảm lạnh." Vũ Hoa quay trở về ghế lái thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định cô sẽ không đánh mất hắn nữa!
"Quân nhi." Vũ Hoa đột ngột lên tiếng: "Hay là về nhà ở với tôi đi."
"Về nhà?"
"Từ khi bước vào trường, tôi đã nghe mọi người đồn đoán về cậu... Cậu chơi thuốc phiện phải không?"
"Ách..." Hắn làm sao không chột dạ, bởi vì hắn có làm điều đó thật mà...
"Cậu không sợ tôi ở cùng cậu sẽ nguy hiểm sao?"
Nguy hiểm? Vũ Hoa nhếch đôi mày sắc lẻm nhìn qua gương chiếu hậu: "Cậu sẽ làm hại Hoa Hoa sao?"
Lưu Quân: "..."
Nghĩ một lúc, hắn thực ra là vẫn sợ làm tổn thương cô hơn ai hết. Hai người vốn không nên ở cùng nhau, mới đưa ra đề nghị: "Tôi có thể đi cai nghiện."
Ánh mắt cô bé mới tươi sáng hơn một chút liền bị dập tắt: "Cậu không muốn ở cùng với tôi? Hay là cậu không thích tôi nữa? Cậu có người mình thích rồi hả?"
"Không phải!"
Vũ Hoa thở dài yên tâm: "Không có vấn đề gì, tôi chăm sóc cậu."
Trong lòng hắn có một nút thắt, nếu không gỡ bỏ bây giờ sợ là không có dịp gỡ bỏ nữa mới lên tiếng hỏi: "Một người có quyền thế lại còn giàu có như cậu, sao lại để ý đến một tên như tôi?" Gương mặt hắn sau khi nói xong nhìn có hơi buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-gap-duoc-tieu-phu-quan/869112/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.