Lận Xuyên đưa tay ra lau nước mắt thay cô, nói:
“Chỉ là lăn từ trên núi xuống, chỉ là vết thương bên ngoài, không nghiêm trọng.”
Vợ không chê mình xấu, tốt thật.
“Uống chút nước trước đi, xem môi anh khô nứt da rồi”
Tô Tô thổi nước trong ly, sau đó đưa tay lên đút anh uống. Cô đến để chăm sóc bệnh nhân, cho nên không hề chối đẩy trách nhiệm.
Lận Xuyên thấy nước đến miệng rồi nên chỉ có thể uống thôi, thật ra sáng sớm bàng quang của anh có chút khó chịu, nhưng ở trước mặt vợ mình anh chỉ có thể nín nhịn.
Không dễ gì mới đợi được chiến sĩ của quân đội đến đưa cơm, anh liếc nhìn cô vợ của mình, khuôn mặt non nớt đó đang nhìn anh, còn mỉm cười, đẹp đến mức nhìn thôi cũng thấy no rồi, nhưng anh lo nhịn không có thời gian nhìn nữa.
“Vợ ơi.....”
“Hửm?”
“Em......có thể ra ngoài một chút không?”
“Làm gì?” Tô Tô chưa từng chăm sóc bệnh nhân nam bao giờ, cho nên không hiểu.
“Anh, anh muốn......đi vệ sinh một lát” Anh nói xong thì thở phào một hơi, nhưng không dám nhìn mặt của vợ.
Tô Tô lập tức ồ một tiếng, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Tiếp theo đó là cánh cửa bị đóng lại, bên trong vang lên tiếng ào ào.
Cũng không biết người đàn ông này nhịn bao lâu rồi, vậy mà lại không nói với cô, cứ phải đợi chiến sĩ của quân đội đến.
Đúng rồi, bây giờ anh không thể xuống giường, chỉ có thể dùng cái chai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ga-cho-anh-linh-xui-xeo/3731747/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.