Lúc trước cô có nghĩ đến, nếu như sau này sinh con thì sinh một đứa con gái, sau đó mặc đồ mẹ con với mình ra ngoài, lớn lên thì ăn mặc phải giống cô, cùng nhau đi dạo đi ăn như bạn bè vậy, như thế cũng không tồi.
Nhưng bây giờ, cô không có tâm tư nghĩ đến những điều này, bởi vì góa phụ Kiều rất khó giải quyết.
Những người khác cũng xem như đồng ý hết rồi, chỉ có bà ta hơi khó.
Cô đến bốn, năm lần đều bị từ chối, lý do thì vô cùng kỳ quặc.
Tô Tô nằm dài trên chiếc giường ấm áp của mình là suy tư, quả thực không nghĩ ra được cách øì thì cô mở chiếc ba lô lớn của mình ra tìm linh cảm.
Không ngờ, cô lục thấy một chiếc khăn quàng màu đỏ.
Cô sợ lạnh nên lúc đầu mang khăn đến, nhưng vì có một chiếc khăn màu khác vẫn chưa quàng bao giờ, hơn nữa lúc mua cũng không quá đắt, chỉ là cô thích chữ Trung thêu trên đó nên mới mua về.
Nếu như đã không dùng thì tặng người ta vậy, không chừng bà ta sẽ đồng ý.
Mặc dù nói chuyện này không liên quan đến mình, nhưng cô cũng muốn mọi chuyện đều hoàn hảo nhất có thể.
Vì thế, cô lén lút mang khăn quàng đến nhà góa phụ Kiều, hôm nay chỉ có một mình bà ta, đang ngồi trên giường may giày đấy.
Phải nói là góa phụ Kiều này trông vẻ bề ngoài cũng không tệ, ít nhất là nhìn trông trẻ hơn mẹ Lận nhiều.
Nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ga-cho-anh-linh-xui-xeo/3731732/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.