Tôn Anh gật đầu, sau đó nghiêm túc nghe cô đọc những øì cô viết, sau đó hai người nghiên cứu một lúc.
Không thể không nói, sau khi Tôn Anh nghe xong sắp xếp của Tô Tô, bà ấy cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Mấy năm nay bà ấy đi họp ở công xã mấy lần, cũng tham gia tiết mục vài lần rồi, nhưng mà kiểu kết hợp đọc diễn cảm và ca hát này đúng là rất ít thấy.
Đặc biệt là viết lời cũng không tồi, đúng là sinh viên tốt nghiệp đại học mà.
Nhìn thấy Tô Tô tích cực như vậy, bà ấy cũng nói: "Cái này cần bao nhiêu người thế. "
"Thế nào cũng phải mười người, sau đó còn cần một người hát dẫn có giọng cực kỳ lớn."
Tô Tô tính sơ qua và nói.
Tôn Anh nghĩ một lúc rồi nói:
"Muốn liên hệ mười người phụ nữ này thì cũng khá tốn sức, đặc biệt là phải có quần áo giống nhau, nếu không đến lúc đó làm trò cười cho thiên hạ đấy."
Phải đấy, ở thời đại này muốn mặc bộ quần áo lành lặn không có vá cũng khó.
Chẳng hạn như cô, đi đến đâu cũng là một kiểu khác.
"Mọi người đều như nhau, cho nên cũng không cần mặc tốt quá, chỉ cần có một đặc trưng chung là được.
Nếu để mọi người may quần áo mới gì đấy thì cũng tốn nhiều phí, chi bộ thôn cũng không thể chi tiền được."
Mua quần áo cho những người này phải mất bao nhiêu tiền chứ.
"Đồng chí Tô nói đúng, chỉ là đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ga-cho-anh-linh-xui-xeo/3731730/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.