Lúc nhận được bức thư này, Tô Tô đã từ cảm giác mất mát lúc đầu biến thành cảm giác bình thường như bây giờ, mỗi ngày cô đi dạy hai tiếng, sau đó thì ở nhà làm chút việc nhỏ nhặt với mẹ Lận như cho gà ăn, dọn dẹp nhà cửa.
Ở thời đại này, trong cái thôn nhỏ như vậy, muốn ra ngoài tích góp tiền là điều không thể, nhưng mà cô lại phát hiện một hiện tượng thú vị, đó chính là băng vệ sinh của mình sau khi dùng trong vẫn có thể tái sử dụng.
Không chỉ băng vệ sinh, ngay cả tiền giấy cũng vậy.
Lúc trước cô không chú ý đến, sau khi phát hiện băng vệ sinh nhiều rồi thì cô bắt đầu đi kiểm tra những thứ khác, cho dù là quần áo không giặt mà bỏ vào, rồi mở rương ra lại, thì bộ quần áo đó vẫn như mới, thật sự là thân kỳ quá rồi.
Gần đây cô có chút nhớ nhung chiếc điện thoại của mình, nhân lúc Lận Giang nghỉ đông, cô sẽ bảo đi vào núi dạo chơi, không chừng có thể gặp được điện thoại của mình ở chỗ lần trước.
Nhưng mà người nhà họ Lận đều không đồng ý, bởi vì ở đó thật sự là núi sâu, người bình thường không dám qua đó.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể bỏ ý định đó, đúng vào lúc này có người trong thôn đến tìm cô, nghe nói là có thư của cô ở đại đội rồi.
Cô nghe vậy liền thu dọn rồi đến đại đội lấy thư, vừa hay Lận Đông Hà cũng ở đó. Bây giờ thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ga-cho-anh-linh-xui-xeo/3731722/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.