Phó Thiên chủ động lên tiếng, muốn biết người con gái trước mặt mình là ai, tại sao y thuật lại có thể tài ba đến vậy....
"Nói chuyện riêng với tôi sao, nhưng tôi đâu phải người nhà bệnh nhân trong đó ."
Tô Mạn Ninh đưa đôi mắt khó hiểu nhìn về Phó Thiên, chỉ thấy cậu ấy mĩm cười gật đầu...
"Đúng vậy, cô đừng lo lắng tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu.."
"Vậy được.."
Tô Mạn Ninh mặc dù đang rất không hiểu vì sao vị bác sĩ lại này muốn gặp riêng mình, nhưng cô vẫn đồng ý tiếp chuyện...
Cả hai đi lên sân thượng của bệnh viện, ở chỗ này vô cùng yên tịnh, gió thổi nhè nhẹ vô cùng mát mẻ, rất thích hợp cho việc nói chuyện...
"Được rồi, có chuyện gì bác sĩ cứ nói đi.."
Tô Mạn Ninh là người thẳng thắn, không dài vòng mà đi thẳng vào vấn đề....
"Chuyện là, tôi thật sự muốn biết cô học được cách sơ cứu đó ở đâu vậy.."
"Cách mà cô làm thật sự mà nói thì rất cao siêu đấy, chưa chắc gì các bác sĩ bây giờ có thể làm được.."
Phó Thiên ngay lập tức nói ra thắc mắc trong lòng mình nãy giờ...
"Thì ra là vì chuyện này, tôi nói thật sợ bác sĩ sẽ không tin.."
"Thật ra không ai dạy tôi cả, mà là do tôi tự mình tìm ra.."
"Cái gì, cô không đùa tôi chứ..."
Phó Thiên vô cùng ngạc nhiên mà nói lớn...
"Tôi biết là anh sẽ không tin mà.."
Tô Mạn Ninh khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-danh-duoi-tieu-tam-tro-thanh-chinh-that-duoc-sung/2831862/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.