Cô đành đánh liều một phen bước đến hỏi chú cảnh sát đang đứng gần đó...
"Chú cảnh sát ơi, cho cháu hỏi là nãy giờ ở đây chú có nhìn thấy một cái ống đựng tranh nào ở đây không vậy.."
"Lúc nãy khi sơ cứu người bị tai nạn, cháu đã bất cẩn mà để quên lại đây, chú có nhìn thấy ai nhặt được không ạ.."
"Có phải cháu đang nói đến cái này đúng không.."
Chú cảnh sát nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Tô Mạn Ninh, cô nhanh chóng nhận ra bức tranh của mình...
"Vâng đúng rồi ạ.."
"Vậy hiện giờ ống tranh đó ở đâu rồi, chú có thể cho cháu xin lại được không ạ..."
Tô Mạn Ninh mở lời muốn xin được nhận lại ống tranh từ chỗ chú cảnh sát..
"Thật xin lỗi cháu, ống tranh đó hiện giờ không ở trong tay chú.."
"Vậy ống tranh của cháu đang ở đâu, chú có thể dẫn cháu đi lấy được không.."
Chú cảnh sát cảm thấy có chút khó xử mà lên tiếng...
"Lúc nãy có một cậu thanh niên nhặt được, nhờ chú giữ hộ biết đâu sẽ có người đến tìm xin lại.."
"Nhưng chú đang bận giải quyết hiện trường nên đã từ chối, thế là cậu ấy đưa cho chú cái này, còn nói nếu có người đến nhận thì hãy liên lạc với cậu ấy.."
Chú cảnh sát đưa đến cho Tô Mạn Ninh một cái danh thiếp....
Tô Mạn Ninh sau khi cầm lấy danh thiếp thì tạm biệt chú cảnh sát rồi mới lái xe rời đi...
Tô Mạn Ninh lái xe về phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-danh-duoi-tieu-tam-tro-thanh-chinh-that-duoc-sung/2831861/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.