Ngay khi nhận ra Tô Mạn Ninh vẫn còn thở, thì mới làm cô bớt căng thẳng lại được...
Sau đó nghe được Phó Thiên bảo Tô Mạn Ninh không sao chỉ ngất do kiệt sức, với chầy xước một chút không có gì đáng lo, thì cô mới có thể thở phào một cái..
Mà lúc này Tư Duệ ở bên cạnh Trạch Thế Vũ, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của em gái mình, đối với thiếu phu nhân như vậy thì cũng hiểu ra..
Người bạn duy nhất của Tư Nhã lại là thiếu phu nhân Trạch thị, chắc chắn là sau lần ở quán bar cả hai đã trở nên thân thiết như vậy...
Tư Duệ sau khi nhìn thấy Phó Thiên kiểm tra một lượt cho Trạch Thế Vũ, biết anh không có gì nguy hiểm nữa thì mới cảm thấy nhẹ nhõm...
Sau đó cùng mọi người nhanh chóng đưa hai người họ đến bệnh viện...
...----------------...
Ngày hôm sau...
Tô Mạn Ninh mơ màng tỉnh dậy, sau một giấc ngủ ngon, hai mắt vẫn nhắm chặt lại, lười mở to ra, quấn quanh cái chăn mà tận hưởng sự ấm áp này....
Nhưng qua mấy giây sau, cái đầu cô như muốn nổ tung khi nhớ ra chuyện gì đó, ngay lập tức không chần chừ thêm giây phút nào mà bật người ngồi dậy...
Cô cứ ngỡ là mình và Trạch Thế Vũ vẫn còn ở trên núi Sơn Vân, trong khi anh lại đang bị thương phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện ngay...
Miệng không ngừng thì thầm mắng chửi chính bản thân mình...
**Tô Mạn Ninh ơi Tô Mạn Ninh mày học đâu cái tính lơ đãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-danh-duoi-tieu-tam-tro-thanh-chinh-that-duoc-sung/2831813/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.