"Chết tiệt" Thầm chữi trong lòng, Hàn Băng Tâm nắm dây cương điều khiển ngựa dừng lại.
Do đường nhỏ hẹp, đoàn người lại đi gần sát nhau nên khi nàng đột ngột dừng ngựa lại khiến một tốp lính phía va chạm nhau mà té.
Mấy tên lính mình đầy bụi đất choáng váng đứng lên mặt tực giận quát:
⁃ Ngươi làm cái gì vậy, không biết cưỡi ngựa à.
⁃ Ngươi có con mắt không? muốn dừng thì dừng sao.
⁃ Tưởng có tướng quân ra mặt thì ngươi muốn làm càng hả? Ngươi dừng lại kiếm cái gì...
Cả đám lính nháo lên trách cứ Hàn Băng Tâm nhưng cũng không dám nói nặng nàng xem ra họ còn nể mặt tướng quân.
Hàn Băng Tâm lạnh giọng nói với tên lính đi trước mình:
⁃ Thông báo với tướng quân, phía trước có mai phục mau cho đoàn quân rút lui.
Tống Viễn Bằng là tướng quân nên ông ta đi đầu đoàn quân, còn nàng thì được sắp xếp đi giữa để đoàn quân dễ bảo vệ. Từ chổ Hàn Băng Tâm đến Tống Viễn Bằng khoảng chừng một dặm(1 dặm ~ 1,7km),nói xa thì cũng không xa nhưng do có những quân lính nên nàng không thể cưỡi ngựa chạy lên được.
Những tên lính xung quanh đó nghe nàng nói có chút sững sờ sau đó lại phá lên cười.
⁃ Hahaha... Ngươi nói có mai phục hả?... hahaha... Ngươi cũng biết nói đùa lắm...
⁃ Ngươi có bị điên không... hahaha... ai mà tin ngươi mới đúng là đồ điên.
⁃ Ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi nói có mai phục là có sao? Hahaha... còn không biết tự xem lại bản thân mình.
⁃ Hahaha... haha..
Cả đám cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-co-nang-ma-ca-rong-tinh-nghich/774772/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.