Thì ra mọi chuyện là như vậy, Chu Nghiên Vũ nở một nụ cười bất đắc dĩ. Trông biểu cảm của mọi người lúc đấy không có gì là đang đóng phim hay đùa giỡn cả, khung cảnh xung quanh cũng nhuốm màu cổ xưa.
Vậy nên, dù rất khó tin nhưng vẫn có thể xảy ra, nàng … xuyên không rồi sao?
Đưa tay nhéo mặt mình một cái rõ đau. “Ui da”.
Cảm giác đau này là thật, vậy điều này cũng là thật.
Nàng muốn khóc ròng đến nơi rồi, sống ở thời hiện đại đã thoi thóp qua ngày rồi, về cổ đại sống kiểu gì đây? Nghe nói cổ đại rất hà khắc nha!
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Chu Nghiên Vũ hoảng hốt vơ đại chiếc bình tinh xảo trên bàn làm vũ khí phòng thủ, đứng nép vào cửa, tay nâng bình lên thật cao.
Vậy nên, khi Chu phu nhân bước vào phòng thì điều bà thấy là nữ nhi nhỏ bé yếu ớt của bà thẳng tay nâng một chiếc bình to.
“Nghiên nhi, sao thế con?” Nữ nhi bà bị sao thế này. Vừa mới đến kinh thành không lâu, bà thực lo lắng con gái không quen thuộc nơi này, bị người ta khi dễ. Giang thị là người rất thiên vị người nhà, bà không muốn người bà yêu thương bị thua thiệt điều gì.
Hai tay đang nâng lên không trung của nàng cứng đờ. “ Ha ha, con … à, con là đang tập thể dục đó nương. Đúng, là đang tập thể dục ạ.”
Quá tuyệt vời luôn Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-co-gi-thu-vi-dau/2695488/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.