Nhưng có hai vấn đề khiến cho Chu Nghiên Vũ cực kỳ đau đầu. Đầu tiên là bởi vì nàng bị Chu phu nhân coi như mất trí nhớ, để ý nàng rất gắt gao, sợ nàng không biết điều gì đó lại làm bậy bạ.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cười ha ha bất đắc dĩ hai tiếng, hiện giờ chắc trong ngoài kinh thành đều biết quý nữ Chu gia bị ngốc đần đi rồi. Thôi kệ, dù sao cũng chẳng liên quan đến nàng.
Thứ hai, giả sử nàng tránh được sự giám sát của Chu phu nhân mà đến được hồ nước kia, liệu chỉ nhảy vào đấy đơn thuần thì có hiệu quả không? Nhỡ đâu cần đến “nghi thức” gì đó thì sao? Nàng không biết gì mà nhảy vào lần nữa liệu có đem mạng nhỏ ném cho Hà Bá luôn không?
Mải mê suy nghĩ, nàng không biết họ đã nói xong từ bao giờ, căn bản là không chú ý họ đang nói đến vấn đề gì.
“Nghiên nhi, muội thấy sao?” Đại ca của nàng mặt mày tươi cười nhìn nàng.
“Hả? Cái gì thấy sao cơ?” Nàng không phản ứng kịp, ngốc ngốc hỏi.
Cả nhà thấy thế đột nhiên cười vang, Chu phu nhân còn vỗ mạnh Chu Gia Ý một cái: “Con đó, sao có thể hỏi muội muội một nữ nhi còn chưa đến cập kê vấn đề như vậy được? Muội muội con khẳng định xấu hổ a.”
Nói rồi, mọi người lại cười thật vui vẻ nhìn nàng. Cái oắt đờ heo, chuyện gì thế này?
Ngay cả tên Lý tiểu tử kia nữa, tự dưng lại nhìn nàng ánh mắt sâu kín thế là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-co-gi-thu-vi-dau/2695484/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.