Thấy Tô Tử Mạch nói chuyện cương quyết đến như vậy, vẻ mặt Bạch Như Ngọc cũng trở nên nghiêm túc, nói: "Nếu Tô cô nương đã nói như vậy, ta nhất định sẽ dốc hết sức phối hợp cùng ngươi, tuy rằng ta chẳng có tí chút hứng thú nào với cái ngôi vị này, nhưng vì sự an toàn của ta và ngươi, còn có mối thù của cha nương ngươi, ta nhất định phải giành được ngai vàng!"
Trông thấy dáng vẻ quyết tâm của Bạch Như Ngọc, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy buồn cười. Đại Hoàng tử thì dốc hết tâm tư, nằm mơ cũng muốn có được ngai vàng, còn Bạch Như Ngọc đây lại phải đấu tranh tư tưởng mãi mới hạ được quyết tâm đi tranh giành ngôi vua, cách biệt giữa hai con người này quả thật như mây với bùn vậy.
Có điều Bạch Như Ngọc có thể tỏ thái độ kiên quyết như vậy, Tô Tử Mạch cũng cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều, chỉ cần Bạch Như Ngọc sẵn sàng hợp tác, cộng thêm sự hỗ trợ của nàng, việc đoạt được ngai vàng sẽ chẳng còn là việc gì khó khăn nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tử Mạch và Bạch Như Ngọc được Lão Hoàng đế triệu kiến, hai ngươi vội vã đi đến đại điện.
Trên đường đi, mặt mày Bạch Như Ngọc lo âu, nói: “Tô cô nương, lần này Bệ hạ triệu kiến chúng ta hẳn là vì chuyện huyết ngọc, cũng không biết kết quả lần bàn bạc này của bọn họ sẽ như thế nào. Nhỡ đâu bọn họ lợi dụng thổi phồng chuyện này lên rồi đòi kết tội ngươi thì biết phải làm sao?"
Đối mặt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869921/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.