Đối mặt với câu hỏi của Tô Tử Mạch, Bạch Như Ngọc mỉm cười bí hiểm: “Tô cô nương, chuyện mà tại hạ đã đồng ý với cô nương thì đương nhiên ta sẽ không thất hứa, còn về chuyện làm thế nào thì xin thứ lỗi tại hạ không thể nói ra, sau này thời cơ chín muồi, Tô cô nương tự nhiên sẽ biết tất cả.”
Thấy Bạch Như Ngọc vẫn đang úp mở làm ra vẻ bí ẩn, Tô Tử Mạch cũng không muốn hỏi nhiều, nàng bèn khoát tay nói: “Bỏ đi, nếu ngươi đã không muốn nói thì bổn tiểu thư cũng sẽ không ép ngươi, lần này coi như bổn tiểu thư nợ ân tình của ngươi, sau này nếu như ngươi có gì cần giúp đỡ bổn tiểu thư sẽ dốc hết sức mình.”
Tô Tử Mạch trước nay là người ân oán rõ ràng, từ khi nàng quen biết Bạch Như Ngọc đến nay, Bạch Như Ngọc quả thực đã giúp đỡ nàng rất nhiều và nàng luôn khắc ghi những điều đó trong lòng, nếu đã là bạn thì Tô Tử Mạch cũng sẽ không đối xử tệ bạc.
Nhưng dường như Bạch Như Ngọc chẳng hề để tâm đến lời nói của nàng, hắn ta chỉ cười khẩy nói: “Ha ha, nếu Tô cô nương đã nói như vậy thì có gì cần giúp đỡ ta nhất định sẽ không khách sáo đâu!”
Sau khi nói chuyện một lát, Bạch Như Ngọc cáo từ rồi rời đi, người trong khách điếm thở phào nhẹ nhõm khi thấy tà giáo Thiên Linh Môn đã hoàn toàn bị tiêu diệt, cũng chẳng có ai náo loạn muốn rời khỏi khách điếm nữa, tất cả dường như đầu trở lại với vẻ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869914/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.