Tô Tử Mạch đứng ở một bên cũng có nhận thức mới về Bạch Như Ngọc. Từ những động tác khi gia hỏa này ra tay vừa rồi, xem ra tu vi của hắn ta chẳng những không tầm thường mà hiển nhiên là đã từng được cao nhân chỉ bảo, những chiêu thức hắn ta đã sử dụng đều rất là tinh diệu.
Lúc này Bạch Như Ngọc đi đến trước mặt Tô Tử Mạch, nói: “Tô cô nương, mấy tên gia hỏa không có mắt đó đã bị tại hạ cưỡng chế đuổi đi rồi, không quấy rầy ngươi chứ?”
Nhìn Bạch Như Ngọc lại khôi phục hình tượng một công tử nhẹ nhàng, Tô Tử Mạch nhịn không được cười nói: “Bạch công tử, đúng là nhìn không ra ngươi bề ngoài giống một nữ tử nhu nhược yếu đuối, thế mà lúc này vừa ra tay không ngờ rất có khí thế.”
Đối mặt với lời khích lệ của Tô Tử Mạch, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt của Bạch Như Ngọc lại hơi hơi đỏ lên. Hắn ta nói: “Tô cô nương, ngươi quá khen rồi, kỳ thật tại hạ từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, chỉ tiếc là đến nay thân thể vẫn luôn có bệnh nên thực lực khó có thể phát huy. Nếu không phải lúc trước Tô cô nương tặng thuốc giúp thân thể của ta chuyển biến tốt thì vừa rồi ta cũng không có cách nào phát huy được thực lực như vậy.”
“Được rồi, chúng ta không cần khách sáo như thế, mặc kệ có thế nào thì bây giờ ngươi và ta cũng coi như là bằng hữu, nhanh chóng dẫn ta đến hoàng cung đi.”
Trải qua một phen chung đụng hòa hợp như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869909/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.