Tô Tử Mạch nói ra những lời này, Dạ Ly Thần không khỏi thắc mắc: "Ồ, phu nhân, nàng còn có một loại vải thần kỳ hơn à, vi phu thật sự rất tò mò không biết loại vải đó thần kỳ như thế nào, chi bằng phu nhân đem nó ra đây để cho chúng ta được mở rộng tầm mắt?"
Trên mặt Bảo Bảo cũng lộ ra vẻ phấn khích: "Mẫu thân, người mau lấy ra đi, Bảo Bảo cũng muốn xem."
Nhìn Dạ Ly Thần và Bảo Bảo mong chờ như vậy, Tô Tử Mạch không khỏi nở một nụ cười thần bí, đúng là rất khó để tìm được loại vải nào thần kì như vậy trên Thiên Huyền Đại Lục này, có điều trên người Tô Tử Mạch còn có một thần khí Thương Hải Châu.
Thương Hải Châu này ngay cả thần linh cũng có thể triệu hồi được, bây giờ chỉ lấy ra một tấm vải, không phải dễ dàng như ăn một miếng bánh thôi sao.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch vừa khẽ niệm chú thì trên tay đột nhiên xuất hiện một tấm vải, Bảo Bảo thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Mẫu thân, người làm thế nào mà biến ra được vậy? Đây là loại vải thần kỳ mà người nói sao?"
Bảo Bảo vừa nói vừa đưa tay sờ vào loại vải trên tay Tô Tử Mạch, lúc này Dạ Ly Thần cũng rất tò mò: "Phu nhân, loại vải này hình như không có gì đặc biệt, rốt cuộc nó kỳ diệu ở đâu vậy?"
Đối với sự hoài nghi của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch đắc ý nói: "Ta hỏi ngài, mặc dù tấm vải lụa băng tơ tằm mà ngài mang ra vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869844/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.