Chương trước
Chương sau
Rất nhanh bóng dáng ba người họ đã biến mất không thấy đâu nữa, đợi cho tới khi đám người Tô Tử Mạch đã rời đi được một lúc.
Cuối cùng Âu Dương Lãng cũng không nhịn được mà thở dài một tiếng nói: “Ôi, Tô cô nương và Thần Tôn đại nhân quả là một đôi thần tiên quyến lữ, xem ra là ta nghĩ quá nhiều rồi.”
Lúc này Âu Dương Lãng mới hiểu ra suy nghĩ vừa rồi của mình khờ khạo đến mức nào, một người như Tô Tử Mạch sao có thể bằng lòng ở lại làm Quốc sư cơ chứ?
Đừng nói là một Quốc sư nhỏ bé, cho dù Âu Dương Lãng dâng tặng cả cái Dạ Lan Quốc này, e là Tô Tử Mạch cũng không thèm đếm xỉa tới.
Mà lúc này Dạ Ly Thần đã đưa Tô Tử Mạch và Bảo Bảo đi thẳng tới điện Lăng Vân, dọc đường đi Dạ Ly Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, Tô Tử Mạch nhìn ra tâm trạng của Dạ Ly Thần không đúng lắm, nàng nhịn không được cười nói: “Dạ Ly Thần, sao nhìn ngài có vẻ không được vui vậy? Là ai đã chọc giận ngài rồi?”
Đối mặt với câu hỏi của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần hừ lạnh một tiếng: “Lúc trước vi phu có chút việc gấp phải quay về xử lý một chút, không ngờ phu nhân lại sống thoải mái ở Dạ Lan Quốc như thế. Nếu vừa rồi vi phu không tới kịp thời, không phải nàng chuẩn bị làm Quốc sư gì gì đó rồi à?”
Mặc dù vẻ mặt Dạ Ly Thần trông rất khinh thường, nhưng ý ghen tuông lại không thể rõ ràng hơn.
Nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch không nhịn được mà cười: “Dạ Ly Thần, sao ngài có vẻ rất tức giận nhỉ? Nếu ta ở lại Dạ Lan Quốc làm Quốc sư thì cũng chẳng có gì là không tốt cả. Làm Quốc sư dưới một người trên vạn người, cuộc sống tiêu diêu tự tại rất tốt đấy chứ!”
“Thật sao? Vậy ý nàng muốn nói là theo vi phu sống trong điện Lăng Vân không đủ tự do tự tại!”
Lúc này sắc mặt Dạ Ly Thần càng thêm khó coi, tựa hồ còn mang theo vài phần tức giận. Tô Tử Mạch thấy thế cũng không dám chọc Dạ Ly Thần nữa, nàng vội vàng cười nói: “Chọc ngài một chút thôi mà ngài đã tức giận như vậy. Trong điện Lăng Vân làm gì cũng tốt cả, ngoại trừ đại bá và Lạc Anh có chút đáng ghét ra, những thứ khác cũng không tệ đâu.”
Nghe Tô Tử Mạch nói như vậy, biểu cảm của Dạ Ly Thần mới dịu đi một chút: “Những lời nàng nói vi phu đương nhiên là biết, chỉ là Dạ Đông Thần dù sao cũng là đại bá của ta, hiện giờ vi phu lại không có chứng cứ chứng minh ông ta có liên quan tới chuyện năm đó. Lần này sau khi trở về, vi phu sẽ luôn ở bên cạnh nàng, sẽ không cho phép Dạ Đông Thần quấy rầy nàng nữa.”
Giọng điệu của Dạ Ly Thần lúc nói chuyện rất kiên định, Tô Tử Mạch nghe vậy trong lòng không khỏi ấm áp, đối với thái độ tốt như vậy của Dạ Ly Thần, lần này nàng cứ theo hắn trở về trước vậy.
Ba người rất nhanh đã về đến điện Lăng Vân, vừa mới về tới quản gia A Mông đã vội vã chạy lại.
“Thần Tôn đại nhân, Thần Tôn phu nhân, tiểu công tử, mọi người đã trở về rồi.”
A Mông vừa chạy lại đã chào hỏi Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch cùng với Bảo Bảo một câu, nói một tràng như mây trôi nước chảy rất là thuần thục, xem ra ngày thường đã luyện tập không ít.
Lúc này Dạ Ly Thần xua xua tay nói: “Được rồi, chuyện trước đây bản tôn giao cho ngươi, ngươi xử lý thế nào rồi?”
“Bẩm Thần Tôn đại nhân, tiểu nhân đã phái người đi tìm loại vải quý hiếm kia theo lời ngài căn dặn rồi ạ. Hiện giờ người phái đi vừa mới trở về, loại vải hiếm kia cũng mang về rồi!”
Dạ Ly Thần nghe vậy không khỏi hài lòng nói: "Được. Bây giờ mang luôn lên cho bản tôn xem.”
Nói xong, Dạ Ly Thần quay đầu cười với Tô Tử Mạch, nói: “Phu nhân, lần này vi phu đặc biệt chuẩn bị cho nàng một bất ngờ. Vi phu muốn nàng biết, những thứ người khác có thể cho nàng vi phu đều có thể cho nàng, còn những thứ vi phu cho nàng người khác lại không cho được.”
Nhìn vẻ mặt đầy khí phách của Dạ Ly Thần, trong lòng Tô Tử Mạch cũng rất tò mò, nghe như Dạ Ly Thần nói thì loại vải này đúng là không hề tầm thường, lần này ngay cả Tô Tử Mạch cũng bị làm cho tò mò, nàng cũng rất muốn nhìn xem tấm vải mà Dạ Ly Thần nói rốt cuộc là như thế nào.
Tô Tử Mạch dắt Bảo Bảo đi theo phía sau Dạ Ly Thần, rất nhanh đã đi tới một gian phòng, sau khi A Mông mở cửa phòng ra, Tô Tử Mạch liếc mắt một cái thì thấy trên bàn bày một tấm vải.
Vải này màu trắng như tuyết lại trong suốt vừa nhìn đã biết đây không phải là chất liệu bình thường, Tô Tử Mạch liếc mắt nhìn lại cũng nhìn không ra đây là loại vật liệu nào chế tác thành.
Lúc này Dạ Ly Thần đi tới trước tấm vải, hắn cười nói với Tô Tử Mạch: "Phu nhân, loại vải này chính là dùng tơ tằm đặc chế mà thành, trước mắt thời tiết dần dần nóng lên, loại vải tơ tằm băng này chẳng những nhẹ nhàng hơn nữa còn mang theo một luồng gió mát, mùa hè sau khi mặc vào vô cùng mát mẻ còn có công hiệu xua tan muỗi, đây chính là loại vải chuẩn bị riêng cho nàng!"
Sau khi Dạ Ly Thần nói xong, A Mông cũng ở một bên phụ họa nói: “Thần Tôn đại nhân nói không sai, tơ tằm này chính là vải vóc cực kỳ quý hiếm, phu nhân ngài đừng xem thường, chỉ một tấm vải vóc như vậy nhưng có không biết bao nhiêu con tằm ngày đêm phun tơ mới chế thành, Thần Tôn đại nhân đã sớm phân phó xuống, nhưng phải mất rất nhiều công phu mới lấy được một tấm vải lụa băng tơ tằm như vậy!”
Tô Tử Mạch nhìn Dạ Ly Thần và A Mông kẻ hát người hoạ, nàng nhịn không được nở nụ cười, lúc này Bảo Bảo cũng đi đến bên cạnh Dạ Ly Thần, một bên vuốt tấm vải tơ tằm, một bên kinh hãi nói: "Phụ thân không có lừa người, loại tơ tằm này thật sự rất mát hơn nữa còn rất trơn, mẫu thân người mau tới xem một chút đi!"
Tô Tử Mạch nghe mọi người nói như vậy thì khóe miệng nàng nở nụ cười, hiện giờ nhìn qua giống như là Dạ Ly Thần, Bảo Bảo còn có A Mông ba người bọn họ đang cùng nhau lấy lòng nàng.
Thấy Dạ Ly Thần thực sự có thành ý như vậy, đương nhiên Tô Tử Mạch không thể không nể mặt, nàng đi tới trước tấm vải lụa băng tơ tằm sờ một cái, quả nhiên loại vải tơ tằm này thần kỳ giống như lời Dạ Ly Thần nói.
Chỉ là Tô Tử Mạch cũng không vì thế mà kinh ngạc, bởi vì loại vải này trước khi nàng xuyên không qua đây cũng từng thấy qua, lúc ấy khoa học kỹ thuật so với Thiên Huyền Đại Lục này phát triển hơn nhiều, loại vải tơ tằm này ở Thiên Huyền Đại Lục có lẽ vô cùng hiếm, nhưng so với thời đại của nàng hiện giờ thì nó không là gì.
"Phu nhân nàng thấy sao?”
“Nàng có thích loại vải này không?”
Lúc này Dạ Lý Thần mở miệng hỏi Tô Tử Mạch, tuy rằng biểu cảm của Dạ Ly Thần nhìn rất là bình tĩnh, thế nhưng Tô Tử Mạch vẫn nhìn ra được sự chờ đợi trong ánh mắt Dạ Ly Thần.
Chỉ là ánh mắt này Tô Tử Mạch cũng không xa lạ gì, giống như Bảo Bảo làm được chuyện gì đó chờ Tô Tử Mạch khen ngợi.
Tô Tử Mạch đoán được suy nghĩ trong lòng Dạ Ly Thần, nàng gật đầu cười nói: "Không sai, vải tơ tằm này quả là thật không giống vải thường, ngài thực sự vất vả rồi!"
Được Tô Tử Mạch khen ngợi, trong lòng Dạ Ly Thần vô cùng mừng rỡ, ngoài mặt lại bình tĩnh nói: "Bất quá chỉ là một món đồ nhỏ mà thôi, phu nhân thích là tốt rồi, tấm vải này nếu không đủ phu nhân cứ nói với ta một tiếng, bản tôn lại sai người đi lấy thêm cho phu nhân.”
Tô Tử Mạch nghe nói như vậy lại đột nhiên chuyển đề tài nói: "Vải tơ tằm này tuy rằng không giống vải thường, nhưng cũng không phải không có khuyết điểm, ta nhớ ra chỗ ta có một ít vải đẹp hơn thế này nhiều, nếu có thể kết hợp hai loại tất nhiên càng thêm hoàn mỹ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.