Đối với lời cầu xin tha của những người này, kỵ sĩ kia thủ lĩnh đột nhiên nở một nụ cười nhạt, sau đó đưa tay duỗi một cái, trường kiếm vừa rồi kia rốt cuộc lại bay trở về trong tay hắn, mà động tác của hắn lại không ngưng chút nào, trường kiếm vừa vào tay đã trực tiếp đâm về phía một người trong đán sát thủ đó.
Tô Tử Mạch còn chưa kịp phản ứng, đầu của tên sát thủ kia đã trực tiếp bị hắn chém xuống, mà trên mặt hắn vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, giống như giết chết không phải một người mà là một con kiến vậy.
Mấy tên sát thủ còn lại kia thấy cảnh tượng này bỗng chốc sợ đến choáng váng, bọn họ cũng không nghĩ tới tên trước mắt này lại nói giết người liền giết người, ngay cả nhắc nhở cũng không nhắc một tiếng.
"Bổn tướng quân hỏi lại lần nữa, Tô Tử Mạch rốt cuộc ở nơi nào, nếu các ngươi không nói bổn tướng quân sẽ từng bước từng bước giết sạch toàn bộ các ngươi." Thủ lĩnh kỵ sĩ giơ trường kiếm trong tay lên nhắm ngay những sát thủ còn dư lại kia, trên mũi kiếm còn có máu tươi chậm rãi nhỏ xuống.
Mấy tên sát thủ kia lúc này cũng lộ vẻ do dự, nếu như bán đứng Tô Tử Mạch không lấy được giải dược là một con đường chết, nhưng nếu là không nói vậy thì lập tức sẽ bị người này chém đầu, thế nào đi nữa đều là đường chết thì quá khó rồi.
Ngay khi những sát thủ này không nhịn được nghĩ muốn mở miệng, một giọng nói vang lên: "Không cần hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869830/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.