Chương trước
Chương sau
Đối với lời cầu xin tha của những người này, kỵ sĩ kia thủ lĩnh đột nhiên nở một nụ cười nhạt, sau đó đưa tay duỗi một cái, trường kiếm vừa rồi kia rốt cuộc lại bay trở về trong tay hắn, mà động tác của hắn lại không ngưng chút nào, trường kiếm vừa vào tay đã trực tiếp đâm về phía một người trong đán sát thủ đó.
Tô Tử Mạch còn chưa kịp phản ứng, đầu của tên sát thủ kia đã trực tiếp bị hắn chém xuống, mà trên mặt hắn vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, giống như giết chết không phải một người mà là một con kiến vậy.
Mấy tên sát thủ còn lại kia thấy cảnh tượng này bỗng chốc sợ đến choáng váng, bọn họ cũng không nghĩ tới tên trước mắt này lại nói giết người liền giết người, ngay cả nhắc nhở cũng không nhắc một tiếng.
"Bổn tướng quân hỏi lại lần nữa, Tô Tử Mạch rốt cuộc ở nơi nào, nếu các ngươi không nói bổn tướng quân sẽ từng bước từng bước giết sạch toàn bộ các ngươi." Thủ lĩnh kỵ sĩ giơ trường kiếm trong tay lên nhắm ngay những sát thủ còn dư lại kia, trên mũi kiếm còn có máu tươi chậm rãi nhỏ xuống.
Mấy tên sát thủ kia lúc này cũng lộ vẻ do dự, nếu như bán đứng Tô Tử Mạch không lấy được giải dược là một con đường chết, nhưng nếu là không nói vậy thì lập tức sẽ bị người này chém đầu, thế nào đi nữa đều là đường chết thì quá khó rồi.
Ngay khi những sát thủ này không nhịn được nghĩ muốn mở miệng, một giọng nói vang lên: "Không cần hỏi bọn họ, người ngươi muốn tìm ở đây này."
Sau khi Tô Tử Mạch thấy người thủ lĩnh kỵ sĩ này tàn bạo thích giết chóc như vậy rốt cuộc chủ động hiện thân, mấy tên sát thủ kia thấy Tô Tử Mạch xuất hiện bỗng chốc thở phào, mà đám kỵ sĩ kia cũng nhìn về phía Tô Tử Mạch.
"Ngươi chính là Tô Tử Mạch?"
Thủ lĩnh kỵ sĩ vừa nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch quan sát từ trên xuống dưới vừa mở miệng hỏi dò, như thể còn có hoài nghi đối với thân phận của Tô Tử Mạch..
Tô Tử Mạch nghe vậy gằn từng chữ một: "Bổn tiểu thư chính là Tô Tử Mạch hàng thật giá thật ngươi làm lớn như vậy thậm chí không tiếc giết người chỉ để tìm được bổn tiểu thư, rốt cuộc vì chuyện gì vậy?"
"Ha ha thật là tìm mòn gót giày không thấy có được lại chẳng tốn chút công lao, nếu ngươi chính là Tô Tử Mạch thì ngoan ngoãn chịu chết đi."
Tiếng nói phát ra đồng thời thủ lĩnh kỵ sĩ kia đột nhiên phi thân lên lao thẳng về phía Tô Tử Mạch, trường kiếm trong tay lại đâm về phía Tô Tử Mạch, nhìn thế này rõ ràng là muốn Tô Tử Mạch mất mạng ngay lập tức.
Tô Tử Mạch thấy vậy cũng sợ hết hồn, người này mới vừa nói muốn tìm nàng còn không tiếc động thủ giết người, xem việc này hẳn có chuyện rất quan trọng mới đúng, ai biết vừa động thủ đã muốn lập tức giết chết Tô Tử Mạch.
Đến khi Tô Tử Mạch phản ứng lại đối phương đã đến Tô Tử Mạch trước mặt, cao thủ cấp bậc linh đế quả nhiên không giống người thường, tu vi của Tô Tử Mạch bây giờ chỉ có linh vương, cơ bản là không kịp đối phó.
Cũng may bên cạnh Tô Tử Mạch còn có cường giả đứng đầu Dạ Li Thần này, chỉ thấy Dạ Li Thần nhẹ nhàng khoát tay, một luồng gió nhẹ đột nhiên phát ra từ trong tay áo Dạ Li Thần.
Lúc xuất kiếm trên mặt thủ lĩnh kỵ sĩ kia vẫn luôn mang nụ cười tự tin, nhất là sau khi đến gần Tô Tử Mạch, hắn lại càng cho rằng Tô Tử Mạch hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ai biết trước mặt đột nhiên một trận cuồng phong cuốn lên.
Dạ Li Thần rõ ràng chỉ nhẹ nhàng quơ quơ tay áo, nhưng ai ngờ cuối cùng xuất ra lại là cuồng phong mãnh liệt như vậy, dưới cuồng phong cuồn cuộn thủ lĩnh kỵ sĩ kia cũng không cách nào duy trì thế công vừa rồi, chỉ có thể bị buộc lui về phía sau, thẳng đến mười mấy thước bên ngoài mới miễn cưỡng đứng vững.
"Ngươi là người nào, vì sao phải xen vào việc của người khác."
Sau khi đứng vững thủ lĩnh kỵ sĩ trực tiếp nhìn lại về phía Dạ Li Thần, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần sợ hãi và kiêng kỵ.
Mặc dù vừa rồi Dạ Li Thần chỉ tùy tiện ra tay một cái, nhưng thủ lĩnh kỵ sĩ đã nhận ra tu vi của Dạ Li Thần kinh khủng dường nào, ngay cả hắn cũng không phải là của đối thủ của Dạ Li Thần.
Đối với câu hỏi của thủ lĩnh kỵ sĩ Dạ Li Thần cười nhạt nói: "Lời này của ngươi thật đúng là thú vị, Tô Tử Mạch chính là phu nhân của bổn tôn, ngươi muốn thương tổn nàng đã hỏi bổn tôn rồi sao."
Sau khi nghe thấy Dạ Li Thần nói vậy,mặt thủ lĩnh kỵ sĩ đột nhiên liền biến sắc nói: "Ngươi là vạn thú chí tôn Dạ Li Thần "
"Nếu biết thân phận của bổn tôn, vậy ngươi còn không mau quỳ xuống tạ tội."
Sau khi thủ lĩnh kỵ sĩ kia nghe được Dạ Li Thần thừa nhận thân phận của mình bỗng sắc mặt đại biến, làm thế nào hắn cũng không ngờ được Tô Tử Mạch và Dạ Li Thần là phu thê, hơn nữa Dạ Li Thần đúng lúc ngay tại bên cạnh Tô Tử Mạch.
Trong lúc nhất thời sắc mặt thủ lĩnh kỵ sĩ lộ ra rất là phức tạp, nhưng rất nhanh hắn đã đưa ra quyết sách, chỉ thấy thủ lĩnh kỵ sĩ này không nói hai lời trực tiếp xoay người bay về phía xa xa, về phần mấy người kỵ sĩ hắn mang tới kia trực tiếp bị hắn bỏ lại tại chỗ.
Tô Tử Mạch thấy kỵ sĩ thủ lĩnh muốn chạy trốn không khỏi vội la lên: "Dạ Li Thần mau ngăn lại hắn, ngàn vạn lần đừng để hắn trốn thoát."
Tô Tử Mạch rất tò mò về thân phận người thủ lĩnh kỵ sĩ, đối phương lại chỉ mặt đặt tên muốn tìm mình, sau khi gặp mặt sau lại không nói hai lời đã muốn giết mình, trong chuyện này nhất định có bí mật không thể cho người khác biết.
Mà những bí mật này chỉ có bắt được hắn xong mới có thể hỏi ra, nếu cứ để cho hắn chạy thoát như vậy thì Tô Tử Mạch vĩnh viễn cũng không biết nguyên do trong đó.
Dạ Li Thần nghe vậy mặt đầy bình tĩnh nói: "Phu nhân không cần nóng vội, có vi phu đây hắn không trốn thoát được."
Ngay lúc nói chuyện Dạ Li Thần lần nữa giơ tay lên, lần này một tia ánh sáng linh lực màu vàng từ trên tay Dạ Li Thần chợt lóe lên, sau đó hóa thành một sợi kim tuyến bay về phía thủ lĩnh kỵ sĩ kia.
Mặc dù chỉ qua thời gian vài nhịp thở, nhưng tốc độ của thủ lĩnh kỵ sĩ kia cực nhanh đã chạy ra xa gần ngàn thước, chỉ là tốc độ của sợi kim tuyến Dạ Li Thần phát ra còn nhanh hơn hắn vài phần, dù đi sau nhưng lại vượt măt đuổi kịp thủ lĩnh kỵ sĩ.
Tiếp theo kim tuyến kia lại dường như sống lại vậy, thật giống như một vật sống.
Trường xà trực tiếp quấn quanh trói chặt thủ lĩnh kỵ sĩ kia lại.
Sau khi bị kim tuyến trói buộc thủ lĩnh kỵ sĩ đương nhiên không thể nào chạy nữa, chỉ thấy ánh sáng linh lực màu tím trên người hắn không ngừng lóe lên, nhìn dáng vẻ dường như đang dùng hết toàn lực muốn tránh thoát kim tuyến đang trói mình, chẳng qua là mặc cho hắn dùng hết khí lực cũng không tài nào tránh thoát.
Sợi kim tuyến kia ngược lại càng trói càng chặt, không lâu sau sắc mặt thủ lĩnh kỵ sĩ liền bắt đầu xung huyết đến đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.
Lúc này Dạ Li Thần đưa tay kéo một cái, sợi kim tuyến kia lại trực tiếp lôi thủ lĩnh kỵ sĩ trở lại trước mặt Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch ở bên cạnh thấy vậy mặt đầy kinh ngạc.
"Bổn tôn đã sớm bảo ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống tạ tội, ngươi lại vẫn muốn chạy trốn, chỉ uổng phí công sức tăng thêm đau đớn thôi."
Lúc này thủ lĩnh kỵ sĩ kia há miệng thở hổn hển, dưới sự trói chặt của sợi kim tuyến chỉ sợ hắn thật sự sắp bị chết ngạt, Tô Tử Mạch vội vàng nháy mắt với Dạ Li Thần.
Dạ Li Thần thấy vậy mới khoát tay, kim tuyến trên người thủ lĩnh kỵ sĩ lập tức thả ra, lần nữa trở lại trong tay Tô Tử Mạch, lúc này Tô Tử Mạch mới thấy rõ trong tay Dạ Li Thần có thêm một nhúm sợi tơ màu trắng, chắc hẳn đây cũng là pháp bảo lợi hại nào đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.