Ngay lúc Tô Tử Mạch và Dạ Li Thần cá cược xong, hai tên sát thủ kia còn không biết trận chiến giữa bọn họ đã biến thành một trận cá cược. Hai bên không nói nhiều rất nhanh đã bắt đầu động thủ đánh, vừa mới động thủ hai tên sát thủ muốn ám sát Dạ Li Thần kia bỗng cảm thấy không ổn. Hai người chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể giống như bị hạn chế, lúc này tu vi lại trực tiếp từ linh vương hạ xuống tới linh thánh, hai người gần như mở miệng đồng thanh nói: "Không ngờ các ngươi lại hạ độc, thật là hèn hạ." "Khà khà không phải các ngươi vừa rồi còn rất ngông cuồng sao, nếu không muốn chết thì giơ tay chịu trói, đợi gặp Tô tiểu thư nói không chừng nàng sẽ rủ lòng từ bi tha cho các ngươi một mạng." Hai người nghe nói như vậy không khỏi nhìn nhau một cái, sau đó sắc mặt hung ác xông tới đám sát thủ đối diện kia, trong nháy mắt hai nhóm người đánh nhau túi bụi. Vốn dĩ tu vi của hai sát thủ này chiếm lợi thế chắc chắn thắng, nhưng sau khi bị hạ độc tu vi bị hạ xuống, đối phương lại có ưu thế về số người, như vậy lực lượng hai bên vừa vặn tương đương, trong phút chốc hai nhóm người là ngươi tới ta đi không phân cao thấp. Tô Tử Mạch và Dạ Li Thần ở trong trận pháp, nhìn đám người này giao thủ cũng bắt đầu bình luận thay bọn họ tới. "Ôi đám người này thật là quá ngu xuẩn, đối phương cũng đã trúng độc thời gian lâu như vậy mà vẫn không thể thu phục bọn họ." "Phu nhân, nhìn thì có vẻ cuộc cá cược này ngươi cũng sắp mau thua." Dạ Li Thần vừa nói lời này xong trận chiến giữa các sát thủ cũng xuất hiện biến hóa, hai tên sát thủ trúng độc kia vốn dĩ tu vi bị ảnh hưởng dưới tác dụng của độc tính, nhưng ai biết trong quá trình chiến đấu bọn họ lại vẫn đồng thời ép độc tố trong cơ thể ra. Theo độc tố trong cơ thể dần dần bị ép ra, tu vi của hai sát thủ này cũng từ từ khôi phục, những sát thủ Tô Tử Mạch bố trí kia rất nhanh đã rơi vào thế yếu. Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi lộ vẻ mặt thất vọng, vừa nghĩ tới vụ cá cược với Dạ Li Thần Tô Tử Mạch lại hối hận không thôi, sớm biết mấy tên kia vô dụng như vậy không, ban đầu không nên cá cược vụ này với Dạ Li Thần. Nhưng Tô Tử Mạch cũng không phải loại người không chịu thua cuộc, nếu đã chịu đánh cược thì đương nhiên phải chịu thua cuộc, nhưng Tô Tử Mạch cũng không thể trơ mắt nhìn mấy tên sát thủ mình bố trí kia chết. Ít nhất bọn họ thành công dẫn dụ người muốn ám sát Dạ Li Thần đi ra, từ trước đến giờ Tô Tử Mạch đều có công tất thưởng có tội tất phạt, giữ lại cho bọn họ một mạng cũng là việc nên làm. Ngay khi Tô Tử Mạch chuẩn bị hiện thân cứu mấy người kia, đột nhiên cách đó không xa một đội kỵ sĩ cưỡi ngựa nhanh chóng đi tới phía bên này. "Tất cả người trước mặt dừng tay nếu không sẽ bị giết chết dù có tội hay không." Khi đám kỵ sĩ này nhìn thấy những sát thủ trước mặt kia đánh nhau, một người kỵ sĩ ở trước nhất nghiêm nghị quát ra lệnh dừng lại. Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi cau mày một cái, sau đó lại nhìn sang một chiếc huy chương trước ngực người kỵ sĩ này, huy chương này nhìn rất quen mắt, hình như trước kia từng thấy ở nơi khác. Tô Tử Mạch suy nghĩ kĩ một chút rất nhanh đã kịp phản ứng, huy chương kia chính là huy chương của hoàng thất Dạ Lan quốc, nơi này chính là biên giới Thủy Vân quốc, người của hoàng thất Dạ Lan quốc sao lại chạy đến Thủy Vân quốc. Trong phút chốc trong lòng Tô Tử Mạch cũng là tò mò không thôi, dứt khoát cũng không vội hiện thân, tiếp tục nấp ở trong trận pháp chuẩn bị xem kết quả. Những sát thủ Tô Tử Mạch bố trí kia vốn đã có xu hướng thất bại, nếu đánh tiếp nhất định chỉ có một con đường chết, thấy những kỵ sĩ này đột nhiên xông ra giữa chừng bỗng chốc mừng rỡ, vội vàng nghiêng mình lui qua một bên. Hai sát thủ kia thấy vậy đương nhiên không cam lòng, không để ý đến lời của kỵ sĩ kia xông tới đám sát thủ Tô Tử Mạch bố trí. Thủ lĩnh kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa thấy vậy sắc mặt không khỏi trầm xuống, giơ trường kiếm trong tay lên trực tiếp ném về phía tên sát thủ kia, trường kiếm này từ trong tay hắn bay ra giống như một vì sao rơi, dưới ban ngày cũng loé lên ánh sáng lạnh chói mắt. Trường kiếm trực tiếp đâm vào miệng sát thủ kia, dưới lực lượng to lớn người của tên sát thủ bị trường kiếm đâm trúng rốt cuộc lại bay ra ngoài bảy tám thước mới rơi xuống mặt đất. Sau đó lại không chút nhúc nhích, nhìn như vậy rõ ràng đã không còn hơ thở. Tô Tử Mạch thấy cảnh tượng này không khỏi hít một hơi khí lạnh, phải biết hai sát thủ kia đều là cấp bậc tiên vương, ở trước mặt thủ lĩnh kỵ sĩ này lại không chịu nổi một cú như vậy, tu vi của thủ lĩnh kỵ sĩ chẳng lẽ còn kinh khủng hơn. Ý nghĩ này của Tô Tử Mạch vừa mới xuất hiện Dạ Li Thần đã ở bên cạnh gật đầu nói: "Có chút thú vị, người này lại còn là linh đế, mặc dù chỉ là cấp thấp nhất linh đế nhất giai, nhưng vẫn dư sức đối phó hai sát thủ cấp bậc linh vương kia." Nghe thấy Dạ Li Thần nói vậy Tô Tử Mạch không khỏi tò mò nói: "Người thủ lĩnh kỵ sĩ đó lại là một linh đế sao, chẳng trách vừa rồi nhìn hắn xuất thủ ngay cả ánh sáng linh lực cũng không có, nhìn đối phó hai sát thủ kia đối với hắn mà nói quả thật dễ như trở bàn tay, cũng không cần sử dụng linh lực." "Chuyện này cũng là bởi vì lúc trước hai sát thủ kia trúng độc lại trải qua một trận đại chiến, nếu không dưới tình huống bình thường dù thế nào đi chăng nữa cũng có thể vùng vẫy một hồi." Nghe lời giải thích của Dạ Li Thần, Tô Tử Mạch theo bản năng gật đầu một cái, mà sau khi thủ lĩnh kỵ sĩ kia giết một sát thủ, những người còn lại sợ đến mức cũng không dám nhúc nhích nữa. Lúc này thủ lĩnh kỵ sĩ mới cười đắc ý nói: "Bổn tướng quân cũng đã sớm ra lệnh các ngươi dừng tay, ngoan ngoãn nghe lời không phải là không có chuyện sao. Mấy người các ngươi nghe cho kỹ, bây giờ bổn tướng quân có chuyện muốn hỏi các ngươi, các ngươi có biết một nữ nhân tên là Tô Tử Mạch không?" Thủ lĩnh kỵ sĩ vừa nói xong, sắc mặt Tô Tử Mạch bỗng thay đổi, vừa rồi nàng còn đang không hiểu sao người của Dạ Lan quốc lại chạy đến Thủy Vân quốc, hoá ra những người này là hướng về mình. Lúc này Dạ Li Thần cũng nhìn về phía Tô Tử Mạch nói: "Phu nhân, những người này lại đến tìm ngươi, chúng ta có cần hiện thân để hỏi rõ ràng hay không." Tô Tử Mạch khoát tay nói: "Chờ một chút, chúng ta vẫn là nghe thêm một chút xem hắn sẽ nói gì. Trước kia ta ở Dạ Lan quốc một khoảng thời gian, hơn nữa công chúa của Dạ Lan quốc và ta còn là bạn tốt, nhưng ta lại chưa từng gặp người này, vẫn là chờ một lát nữa nói sau." Dạ Li Thần nghe vậy gật đầu một cái, mà sau khi nghe thấy tên Tô Tử Mạch mặt đám sát thủ kia lập tức biến sắc. Trước đó bọn họ chính là cố ý tới ám sát Tô Tử Mạch, kết quả ngược lại bị Tô Tử Mạch ép uống độc dược thành thủ hạ của Tô Tử Mạch, bây giờ đột nhiên nghe được thủ lĩnh kỵ sĩ kia hỏi tới Tô Tử Mạch, vẻ mặt khó tránh khỏi sẽ có biến hóa. Mặc dù bọn họ rất nhanh đã trấn định trở lại, nhưng ánh mắt của thủ lĩnh kỵ sĩ kia rất sắc bén, vẫn nhìn thấy hết phản ứng của bọn họ. Chỉ thấy thủ lĩnh kỵ sĩ đó nhìn chằm chằm đám sát thủ kia nói: "Mấy người các ngươi có biết Tô Tử Mạch hay không, nói cho bổn tướng quân bây giờ Tô Tử Mạch ở đâu?" "Chúng ta cơ bản là chưa từng nghe nói đến cái tên Tô Tử Mạch này, tướng quân đại nhân ngài vẫn là tìm người khác hỏi thử xem." "Đúng vậy, tướng quân đại nhân chúng ta chỉ đi ngang qua, ngài thả chúng ta đi." Những sát thủ này còn trông cậy vào Tô Tử Mạch cho bọn họ giải dược, thời điểm này đương nhiên không dám tùy tiện bán đứng Tô Tử Mạch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]