Phương Thanh hoàn toàn không biết tai vạ sắp ập đến đầu, lúc này còn nghĩ muốn đoạt lại Thông Huyền Ngọc.
Lúc này Tô Tử Mạch nở một nụ cười tà mị, nói: “Muốn có Thông Huyền Ngọc rất đơn giản, ông ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu với bổn tiểu thư ba cái thật vang, bổn tiểu thư sẽ nói tăm tích của Thông Huyền Ngọc cho ông.”
Tô Tử Mạch vừa nói ra lời này, sắc mặt Phương Thanh lập tức thay đổi: “Ngươi đang bỡn cợt lão phu!”
“Sao có thể nói như vậy được. Ta thấy ông muốn có được Thông Huyền Ngọc như thế, cho nên cố ý cho ông một cơ hội thế này, nếu như đổi lại là người khác, cơ hội dập đầu cũng không nhất định có đâu. Vậy rốt cuộc là ông có quỳ hay không?”
Nói đến cuối, giọng điệu của Tô Tử Mạch cũng trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị hơn. Lúc này Phương Thanh cũng nhìn ra Tô Tử Mạch căn bản là đang cố ý bỡn cợt ông ta. Chỉ thấy sắc mặt Phương Thanh trở nên dữ tợn, nói: “Bổn cốc chủ lười nói lời vô nghĩa với ngươi, đợi bổn cốc chủ bắt ngươi lại, sau đó từ từ dụng hình tra hỏi ngươi, đến lúc đó để xem ngươi có nói hay không!”
Lời vừa dứt, Phương Thanh trực tiếp nhào về phía Tô Tử Mạch. Tô Tử Mạch thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh miệt. Đợi đến khi Phương Thanh lại gần, Tô Tử Mạch mới nhấc tay lên, trực tiếp tát một cái lên mặt Phương Thanh.
“Chát!”
Chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn tan, nửa bên má của Phương Thanh lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869820/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.