Tô Tử Mạch quát xong, người đang nằm dưới đất kia đã từ từ bò dậy, đồng thời quỳ rạp dưới chân của nàng.
"Cô nương tha mạng, đừng giết ta."
Bị Tô Tử Mạch nhìn thấu được chuyện mình giả chết, hắn ta lập tức dập đầu về phía nàng, liên tục cầu xin.
Tô Tử Mạch thấy thế, mặt lạnh lại nói: "Là ai phái ngươi tới đây? Lẽ nào là người trong hoàng thất của nước Chu Tước?"
"Làm sao ngươi biết?"
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói thẳng ra thân phận của mình, người này có vẻ rất đỗi kinh hãi. Tuy rằng mặt đã bị điện giật cháy thành một mảng đen, nhưng mà vẫn không che giấu được nỗi kinh ngạc từ trong ánh mắt.
Tô Tử Mạch thoáng trầm tư, sau lại mở miệng nói: "Muốn bổn tiểu thư tha cho ngươi cũng được, nhưng mà nếu như ngươi làm việc cho hoàng thất của nước Chu Tước, nói vậy thì chắc là ngươi rất nhiều tiền nhỉ?"
"Hả?"
Tô Tử Mạch nói xong, tên sát thủ đó càng thêm kinh ngạc. Hắn ta thực sự là không hiểu, tại sao nàng lại bỗng nói ra mấy lời này.
Trước sự tò mò đó của tên sát thủ, Tô Tử Mạch từ tốn nói: "Đám người các ngươi, đã muốn giết chết bổn tiểu thư thì có chết vẫn chưa hết tội, nhưng mà ngươi may mắn không chết cũng coi như là may mắn rồi. Bổn tiểu thư có thể tha cho ngươi một con đường sống, mau chóng lấy hết tất cả những thứ đáng giá trên người đám đồng bọn này của ngươi giao hết ra, bổn tiểu thư sẽ tha cho ngươi một mạng."
Tên sát thủ này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869674/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.