Đoạn Tranh cũng là một kẻ thành thật, sau khi nói xong thì bắt đầu chặt gỗ, rồi đem những khúc gỗ đã chặt xong đến một bãi đất trống để chuẩn bị dựng một căn nhà gỗ.
Thấy vậy Tô Tử Mạch thầm gật đầu, tên tiểu tử này cũng rất cần cù, đợi sau khi sinh xong, nói gì thì nói cũng phải thưởng cho hắn ta chút gì đó, nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với hắn ta.
Hai ba tiếng sau, Đoạn Tranh thực sự đã dựng được một căn nhà gỗ. Mặc dù nó khá sơ sài và đơn giản nhưng tạm thời cũng đủ cho Tô Tử Mạch ở trong thời gian này.
Đoạn Tranh cũng tìm Tô Tử Mạch nói: “Tô nãi nãi, ta đã theo sự phân phó của người làm xong căn nhà gỗ, có phải là nên đưa tiền công cho ta rồi không?”
“Này, ngươi đừng đi vội, mặc dù căn nhà gỗ này mới dựng xong, nhưng tuổi ta đã cao, sức khoẻ không được tốt, mấy ngày nữa nhi tử sẽ đến chăm sóc ta, hay là ngươi cứ ở lại đợi nhi tử ta tới rồi đi cũng không muộn.”
Đoạn Tranh nhìn dáng vẻ già nua của Tô Tử Mạch thì mềm lòng nói: “Được, ta sẽ ở lại đây thêm mấy ngày nữa.”
Thấy Đoạn Tranh đồng ý ở lại Tô Tử Mạch không kìm được nở nụ cười đắc ý, thực ra mấy lời lúc nãy nàng không nói dối, thực sự là nàng đang đợi nhi tử của mình ra đời.
Sau khi Đoạn Tranh ở lại, hôm sau trời vừa sáng Tô Tử Mạch đã bắt đầu bố trí các cơ quan và cạm bẫy xung quanh căn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-chi-dac-cong-thien-kim/869672/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.