Bình Bình nghe thấy tiếng đập cửa thì nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Mặc dù khuôn mặt nhìn bình tĩnh hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, nhưng hoảng loạn trong ánh mắt cậu vẫn tiết lộ cảm xúc chân thật của cậu.
Mục Tân Thành vào cửa, ánh mắt đã bắt đầu quan sát khắp phòng.
Khi nhìn đến Bình Bình đang trốn trong góc tường, vẻ mặt không khỏi giật mình.
Sao thằng nhóc này lại quen mặt vậy nhỉ?
Nhưng rất nhanh Mục Tân Thành lại không hề để ý nữa, quen mặt thì làm sao chứ?
Tại cái nơi xó xỉnh này, cho dù có là con trai của tuần phủ ông ta cũng có thể chơi, ông ta có thể sợ gì chứ?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Mục Tân Thành nhìn Bình Bình đầy hèn mọn.
Nhưng Mục Tân Thành lại không nhìn về phía Bình Bình, mà nhấc chân ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó mới ngoắc ngoắc tay với Bình Bình, "Lại đây."
Bình Bình không hề nhúc nhích, đề phòng nhìn Mục Tân Thành.
Mục Tân Thành chẳng những không tức giận, mà lại càng hưng phấn hơn, trong miệng lại uy hiếp, "Nếu ngươi không tới, lát nữa ta sẽ đến bắt ngươi, vậy thì ngươi phải chịu khổ rồi."
Ngữ khí có vài phần kỳ quái, vừa nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút hưng phấn và ngoan độc, rõ ràng ông ta đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Bình Bình sợ hãi đôi tay nắm chặt, sợ hãi trong mắt không ngừng lan ra.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Tân Thành, Bình Bình chậm rãi đứng dậy, đi về phía Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/299609/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.