Chính vào lúc mọi người nhà tổ muốn đi ra ngoài, Lưu Ly chợt mở miệng.
Tính tình Lưu Trần thị cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa: “Lưu Ly, cô có thôi đi chưa?”
Cháu trai bà ta lùi mãi, lùi tới mức không còn đường đi nữa rồi, con nhỏ chết tiệt này lại vẫn không biết tốt xấu.
Chỉ dựa vào cô cũng xứng cháu trai ngoan của bà ta bồi lễ tạ tội?
Nếu không phải cháu trai ngoan không lên tiếng, bà ta bây giờ muốn đuổi con nhỏ chết tiệt này ra ngoài.
Lưu Ly chỉ lạnh lùng nhìn Lưu Trần thị một cái: “Ồ, tôi chỉ muốn nói cho bà biết, phòng nhà tôi còn chưa tới lượt đám người ngoài các người ở đây hoa chân múa tay làm chủ.”
Từ trước đã biết người nhà tổ Lưu gia vô sỉ, chỉ là không nghĩ tới họ sẽ vô sỉ tới mức này.
Muốn mưu đồ nhà cô, còn đường hoàng phân chia, hơn nữa theo cách phân chia của họ, há chẳng phải quét ba mẹ con cô ra ngoài.
Lời này của Lưu Ly không chút lưu tình, chọc tức Lưu Trần thị ngã ngửa.
Muốn chỉ vào mũi Lưu Ly mắng, lại bị Lưu Kim Vĩ ngăn lại.
Lưu Kim Vĩ không nói gì, dẫn người Lưu gia đi về phía trước.
Người trong thôn thấy không còn náo nhiệt để xem, bèn tiếp tục ra ngoài đợi ăn thịt.
Lưu Ly nhìn căn phòng có chút hỗn loạn của Bình Bình, khẽ xoa đầu cậu: “Không sao, buổi tối mẹ đổi ga giường mới cho con.”
Con trai mình có chút bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215669/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.